Tình Yêu Tại Quán Cà Phê - Chương 2
Chương 2: Những Cuộc Hẹn Đầu Tiên
Ngày hôm sau, Minh và Linh lại gặp nhau ở quán cà phê “Thời Gian”. Từ buổi trò chuyện đầu tiên, cả hai đã cảm thấy có một sợi dây kết nối vô hình giữa họ. Họ quyết định gặp lại để tiếp tục câu chuyện còn dang dở.
Linh đã đến trước, cô ngồi ở bàn quen thuộc, tay cầm cây cọ vẽ, đôi mắt chăm chú nhìn ra cửa sổ. Bỗng nhiên, cô thấy Minh bước vào, một nụ cười nở trên môi.
Minh: (vui vẻ) “Xin chào! Hôm nay em đến sớm nhỉ!”
Linh: (cười) “Em thích không gian yên tĩnh này. Nó giúp em tập trung hơn.”
Minh ngồi xuống đối diện Linh, đặt chiếc ba lô nhỏ lên bàn.
Minh: “Anh cũng vậy. Hôm nay, anh mang theo vài bản thảo, em có muốn đọc thử không?”
Linh gật đầu, ánh mắt lộ rõ sự hào hứng.
Linh: “Em rất muốn. Những câu chuyện của anh chắc chắn sẽ rất thú vị.”
Minh đưa cho Linh một cuốn sổ nhỏ, Linh mở ra và bắt đầu đọc. Một vài phút trôi qua trong im lặng, chỉ còn tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng vang lên từ loa của quán cà phê.
Linh: (nhìn lên, mỉm cười) “Những câu chuyện của anh thật sự rất cuốn hút. Em thích cách anh miêu tả cảm xúc và tình cảm. Nó rất chân thật.”
Minh cảm thấy vui khi nghe những lời khen của Linh.
Minh: “Cảm ơn em. Anh luôn cố gắng viết ra những điều mà anh cảm nhận từ cuộc sống xung quanh mình. Mà… anh nghĩ chúng ta nên có một buổi hẹn ngoài trời. Em nghĩ sao nếu cuối tuần này chúng ta đi dạo phố để tìm cảm hứng mới?”
Linh suy nghĩ một lát rồi nở một nụ cười đồng ý.
Linh: “Ý kiến hay đấy! Em luôn muốn khám phá những góc phố mới để vẽ.”
Cuối tuần đó, họ gặp nhau trước cửa quán cà phê. Minh mặc áo sơ mi trắng, quần jean đơn giản, còn Linh thì mặc chiếc váy màu xanh nhạt, đôi mắt sáng lấp lánh. Cả hai cùng nhau bước ra phố, hòa mình vào dòng người qua lại, nắng nhẹ chiếu lên những tán cây tạo nên một khung cảnh thật nên thơ.
Minh: (nhìn quanh, cười) “Anh biết một con hẻm nhỏ có nhiều bức tranh tường rất đẹp, chắc chắn em sẽ thích.”
Linh: (hào hứng) “Thật sao? Vậy chúng ta đi thôi!”
Họ cùng đi bộ qua những con đường nhỏ, trò chuyện vui vẻ về đủ thứ trên trời dưới đất. Đến một con hẻm nhỏ, Minh chỉ vào một bức tường lớn với những bức tranh graffiti đầy màu sắc.
Linh: (mắt sáng lên) “Wow, đẹp thật! Em chưa bao giờ biết đến chỗ này. Những bức tranh này đầy cảm hứng.”
Minh mỉm cười, hạnh phúc khi thấy Linh thích thú.
Minh: “Anh đã nghĩ em sẽ thích. Chỗ này không nhiều người biết, nhưng anh luôn cảm thấy nó có một cái gì đó rất đặc biệt.”
Linh bắt đầu vẽ, Minh ngồi cạnh, chăm chú nhìn cô. Cô tập trung vào từng nét vẽ, ánh mắt sáng lên với niềm đam mê mãnh liệt.
Minh: “Em vẽ rất tuyệt. Anh chưa bao giờ thấy ai có thể truyền tải cảm xúc vào tranh như em.”
Linh cười nhẹ, hơi đỏ mặt.
Linh: “Cảm ơn anh. Em nghĩ mỗi bức tranh là một câu chuyện, giống như cách anh viết vậy.”
Minh và Linh tiếp tục trò chuyện, tiếng cười của họ vang lên trong con hẻm nhỏ. Cả hai dường như ngày càng gần gũi hơn, trái tim họ đập cùng một nhịp điệu, cảm nhận được sự đặc biệt trong mối quan hệ này.
Buổi chiều hôm đó trôi qua thật nhanh, nhưng trong lòng họ, cảm giác ấm áp vẫn còn mãi. Khi chia tay, Minh nhìn sâu vào mắt Linh, cảm nhận một niềm hạnh phúc khó tả.
Minh: “Cảm ơn em vì một ngày thật tuyệt vời. Anh rất vui khi được bên em.”
Linh mỉm cười, đôi mắt long lanh.
Linh: “Em cũng vậy. Hy vọng chúng ta sẽ có nhiều buổi hẹn thế này nữa.”
Và từ đó, những cuộc hẹn của họ trở nên thường xuyên hơn. Từng ngày trôi qua, Minh và Linh dần dần nhận ra rằng tình cảm giữa họ không chỉ dừng lại ở sự ngưỡng mộ, mà còn là sự gắn kết của hai tâm hồn tìm thấy nhau trong những khoảnh khắc bình dị, ấm áp của cuộc sống.