Tình Yêu Thứ Hai - Chương 1
Chương 1: Những Vết Thương Cũ
Nguyễn Hương Lan ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, nhìn những giọt mưa rơi ngoài trời. Căn phòng nhỏ ở tầng hai của cô đã trở thành nơi trú ẩn của những kỷ niệm đau buồn. Ba năm trước, cô từng có một tình yêu đẹp như mơ với Trần Minh Quân, người đàn ông mà cô tin rằng sẽ đi cùng cô suốt cuộc đời. Nhưng một tai nạn giao thông bất ngờ đã cướp đi Quân mãi mãi, để lại Lan với trái tim tan vỡ.
Buổi tối hôm đó, Lan nhận được một cuộc gọi từ Mai, người bạn thân nhất của cô.
“Lan, lâu rồi không gặp. Tối nay mình ra ngoài uống cà phê nhé?” – Mai nói với giọng đầy hứng khởi, nhưng Lan có thể nghe thấy sự lo lắng ẩn chứa bên trong.
Lan thở dài, đưa mắt nhìn ra ngoài trời mưa. “Mình không muốn ra ngoài, Mai à. Mình chỉ muốn ở nhà thôi.”
Mai im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Lan, mình biết cậu vẫn chưa quên được Quân, nhưng cậu không thể cứ mãi giam mình trong quá khứ như vậy. Quân sẽ không muốn nhìn thấy cậu đau khổ như thế này đâu.”
Lan cắn môi, cảm thấy trái tim mình đau nhói khi nghĩ đến Quân. “Mình biết… nhưng mình không biết làm sao để tiếp tục sống mà không có anh ấy.”
Mai kiên nhẫn đáp: “Không ai bắt cậu phải quên Quân cả, nhưng cậu cần tìm cách sống cho hiện tại, vì cậu vẫn còn nhiều người yêu thương và quan tâm đến cậu. Cậu cần bước tiếp, Lan.”
Lan cúi đầu, nước mắt bắt đầu rơi. Cô biết Mai nói đúng, nhưng cảm giác mất mát vẫn quá lớn. “Mình không chắc là mình có thể làm được, Mai à.”
Mai nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Cậu không cần phải vội vàng. Chỉ cần từng bước một. Hãy để mình giúp cậu, được không? Chúng ta sẽ đi cùng nhau qua chuyện này.”
Lan lặng im, cảm nhận sự ấm áp từ giọng nói của Mai. Cô biết rằng mình không thể sống mãi trong quá khứ, nhưng để bắt đầu lại, cô cần sự giúp đỡ của những người bạn như Mai.
Cuối cùng, cô đáp: “Được rồi, Mai. Tối nay mình sẽ ra ngoài với cậu.”
Mai cười nhẹ qua điện thoại: “Tuyệt vời. Mình sẽ đón cậu lúc 7 giờ nhé. Hẹn gặp lại cậu.”
Lan ngắt cuộc gọi, ngồi thẫn thờ trong giây lát. Cô biết rằng đây là bước đầu tiên trên con đường dài để chữa lành vết thương trong lòng mình. Nhưng cô cũng biết rằng mình không thể làm điều đó một mình. Với sự giúp đỡ của bạn bè, có lẽ cô sẽ tìm lại được niềm vui trong cuộc sống.
Dù chỉ là một quyết định nhỏ, nhưng Lan cảm thấy nhẹ nhõm. Cô đứng dậy, bắt đầu chuẩn bị cho cuộc gặp tối nay. Cô biết rằng mình vẫn còn nhiều điều phải đối mặt, nhưng ít nhất, cô đã sẵn sàng bước thêm một bước nữa về phía trước.