Tình Yêu Thứ Hai - Chương 2
Chương 2: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh
Buổi tối, Nguyễn Hương Lan ngồi trong góc nhỏ của quán cà phê, nơi Mai đã chọn. Quán cà phê này không quá đông đúc, mang đến một không gian ấm cúng với ánh đèn vàng dịu nhẹ và tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng. Mai đã ngồi chờ sẵn, nở nụ cười tươi khi thấy Lan bước vào.
“Cậu đến rồi! Mình sợ cậu đổi ý không đến chứ,” Mai nói, nửa đùa nửa thật, khi Lan ngồi xuống.
Lan mỉm cười nhẹ nhàng, “Mình đã hứa mà.”
Mai vừa gọi đồ uống cho cả hai vừa nói, “Mình biết cậu cần thời gian, nhưng mình cũng muốn giới thiệu cậu với vài người bạn mới. Chỉ là gặp gỡ, không áp lực gì cả.”
Lan thoáng ngạc nhiên, “Bạn mới?”
Mai gật đầu, “Ừ, họ cũng sẽ đến đây tối nay. Một nhóm nhỏ thôi, toàn những người dễ mến và cởi mở.”
Lan có chút lo lắng, nhưng cô tin tưởng vào Mai. “Được rồi, mình sẽ thử.”
Vài phút sau, một nhóm người bước vào quán. Mai đứng dậy, vẫy tay chào họ. Trong nhóm đó, Lan để ý đến một người đàn ông với dáng vẻ điềm tĩnh và đôi mắt sâu thẳm, anh mặc áo sơ mi trắng đơn giản, nhưng có vẻ ngoài ấm áp.
“Lan, đây là Khánh, bạn cũ của mình,” Mai giới thiệu khi Khánh bước đến bàn. “Khánh, đây là Lan, bạn thân của mình.”
Khánh mỉm cười chào Lan, giọng nói trầm ấm, “Chào Lan, rất vui được gặp bạn.”
Lan đáp lại, “Chào Khánh, rất vui được gặp bạn.”
Cả nhóm ngồi xuống, bắt đầu trò chuyện vui vẻ. Lan ngồi nghe mọi người nói chuyện, thỉnh thoảng góp vài câu xã giao. Khánh ngồi đối diện cô, không nói nhiều nhưng thỉnh thoảng anh lại liếc nhìn cô với ánh mắt đầy quan tâm. Lan cảm nhận được sự chân thành trong ánh mắt đó, và điều đó khiến cô thấy thoải mái.
Sau một lúc, Mai đứng dậy để gọi thêm đồ uống, để lại Lan và Khánh ngồi lại với nhau. Khánh chủ động bắt chuyện, “Mai nói với tôi rằng bạn thích đọc sách. Bạn có cuốn sách nào yêu thích gần đây không?”
Lan ngạc nhiên nhưng cũng vui vẻ trả lời, “Tôi đang đọc lại ‘Nhà giả kim’ của Paulo Coelho. Đó là một cuốn sách rất đặc biệt đối với tôi.”
Khánh gật đầu, “Đó là một cuốn sách tuyệt vời. Nó có một thông điệp rất sâu sắc về việc theo đuổi ước mơ và tìm kiếm chính mình.”
Lan mỉm cười, cảm thấy cuộc trò chuyện dễ chịu hơn cô nghĩ. “Đúng vậy. Đôi khi tôi cảm thấy mình đang lạc lối trong cuộc sống, và những cuốn sách như vậy giúp tôi tìm lại sự cân bằng.”
Khánh nhìn cô với ánh mắt thấu hiểu, “Ai trong chúng ta cũng có lúc như vậy. Quan trọng là không bỏ cuộc và luôn tìm kiếm ý nghĩa của cuộc sống.”
Cuộc trò chuyện giữa họ tiếp tục, dần dần trở nên thân mật hơn. Khánh kể cho Lan nghe về những khó khăn anh đã trải qua sau khi mất đi người yêu thương nhất trong một tai nạn. Anh đã phải học cách đối mặt với nỗi đau và tìm lại niềm vui trong cuộc sống. Câu chuyện của Khánh khiến Lan cảm thấy anh là một người hiểu rõ những gì cô đang trải qua.
Lan nhẹ nhàng nói, “Có lẽ vì chúng ta đều đã trải qua mất mát, nên chúng ta có thể hiểu nhau hơn.”
Khánh mỉm cười, “Có lẽ vậy. Nhưng tôi tin rằng những gì đã qua không phải là kết thúc, mà chỉ là một chương trong cuốn sách của cuộc đời chúng ta.”
Lan cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa trong lòng. Lần đầu tiên sau nhiều năm, cô cảm thấy mình không còn cô đơn. Khánh không phải là người thay thế Quân, nhưng anh là một người bạn mới, một người mà cô có thể tin tưởng và chia sẻ.
Khi buổi tối kết thúc, Lan cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn. Cô nhìn Khánh và Mai, cảm thấy biết ơn vì họ đã giúp cô bước ra khỏi bóng tối của quá khứ.
Trước khi rời quán, Khánh nhẹ nhàng nói với Lan, “Nếu có dịp, chúng ta có thể gặp nhau lần nữa không?”
Lan mỉm cười đáp, “Mình rất muốn.”
Buổi tối hôm đó, Lan trở về nhà với tâm trạng khác lạ. Cô không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng cô biết rằng mình đã sẵn sàng để mở lòng thêm một lần nữa.