Tình Yêu Trong Bóng Tối - Chương 1
Chương 1: Thư Tình Không Tên
Trần Minh ngồi trước bàn làm việc, ánh nắng buổi chiều xuyên qua khung cửa sổ chiếu xuống làm mọi thứ trở nên vàng nhạt. Anh cầm lấy tách cà phê, mắt lơ đãng nhìn ra ngoài đường phố đông đúc. Cuộc sống của Minh luôn là những ngày bình lặng, không có gì nổi bật. Nhưng hôm nay, một điều khác thường đã xảy ra.
Một lá thư không tên đã được gửi đến anh vào buổi sáng. Không có địa chỉ người gửi, chỉ có dòng chữ mềm mại trên phong bì: “Gửi đến người mà trái tim tôi chưa bao giờ ngừng nhớ nhung.”
Minh cầm lá thư, cảm thấy trái tim mình có chút rộn ràng. Anh mở phong bì, rút ra một tờ giấy màu trắng ngà, trên đó là những dòng chữ được viết cẩn thận.
Lá thư:
“Anh chưa từng gặp tôi, và tôi cũng chưa từng thấy anh. Nhưng mỗi đêm, trong giấc mơ của tôi, anh luôn hiện diện. Tôi không biết lý do tại sao, nhưng trái tim tôi đã chọn anh từ rất lâu. Tôi không mong anh sẽ hiểu, chỉ mong anh sẽ cảm nhận được sự chân thành trong những lời này.”
“Người yêu anh trong bóng tối.”
Minh đọc đi đọc lại những dòng chữ đó, lòng tràn ngập sự tò mò. Ai có thể là người viết những dòng này? Anh không nhớ mình đã từng gặp hay quen biết ai có thể gửi một lá thư như thế này.
Minh quyết định hỏi đồng nghiệp, hy vọng có thể tìm được manh mối gì đó. Anh bước ra khỏi phòng làm việc và gặp Lan, cô đồng nghiệp thân thiết, đang chuẩn bị rời văn phòng.
Minh: “Lan này, em có nhận được lá thư nào không có tên người gửi chưa?”
Lan (ngạc nhiên): “Thư không có tên người gửi? Không anh à, có chuyện gì sao?”
Minh giơ lá thư lên, đôi mắt Lan mở to khi nhìn thấy nó.
Lan: “Wow, có người hâm mộ bí mật rồi! Chắc chắn đây là thư tình rồi.”
Minh (cười): “Anh cũng nghĩ thế, nhưng vấn đề là anh không biết người này là ai. Không có tên, không có địa chỉ. Em nghĩ sao?”
Lan: “Có lẽ là ai đó ngưỡng mộ anh từ xa? Hay có khi là trò đùa của ai đó trong công ty?”
Minh lắc đầu, cảm giác có gì đó chân thành trong những dòng thư khiến anh không tin đây là trò đùa.
Minh: “Anh không nghĩ đây là trò đùa. Những dòng chữ này… có vẻ rất thật.”
Lan nhìn Minh, một nụ cười bí hiểm trên môi.
Lan: “Vậy anh sẽ làm gì? Tìm người đó à?”
Minh trầm ngâm một lúc, rồi gật đầu.
Minh: “Anh nghĩ là vậy. Nhưng anh không biết bắt đầu từ đâu.”
Lan: “Nếu anh thực sự muốn biết, có lẽ phải kiên nhẫn thôi. Có thể cô ấy sẽ để lại thêm manh mối trong những lá thư sau. Dù sao thì, chuyện này nghe cũng lãng mạn đấy chứ.”
Minh cảm thấy quyết tâm hơn sau cuộc trò chuyện với Lan. Anh quyết định sẽ không bỏ qua chuyện này. Minh quay trở lại bàn làm việc, ánh mắt lại dừng trên lá thư bí ẩn. Anh cẩn thận gấp lại và đặt nó vào ngăn kéo, trong lòng tự nhủ rằng đây chỉ mới là khởi đầu cho một cuộc hành trình mà chính anh cũng không biết sẽ dẫn đến đâu.
Minh (tự nhủ): “Dù em là ai, anh nhất định sẽ tìm ra em.”
Ánh chiều dần buông, căn phòng trở nên tối hơn, nhưng trong lòng Minh, một ánh sáng nhỏ bé đã bắt đầu thắp lên.