Tình Yêu Trong Mơ - Chương 4
Chương 4: Bí Mật Của Giấc Mơ
Sau khi tình yêu của Lan Anh và Hoàng ngày càng trở nên sâu đậm, cả hai quyết định dành một ngày cuối tuần để cùng nhau du lịch đến một ngôi làng nhỏ ở ngoại ô thành phố. Đây là nơi Hoàng từng sống khi còn nhỏ, và anh muốn chia sẻ với Lan Anh những kỷ niệm đáng nhớ của mình.
Ngôi làng nằm bên dòng sông êm đềm, bao quanh là những cánh đồng lúa xanh ngát và những dãy núi trùng điệp. Không khí trong lành và yên tĩnh của nơi đây khiến Lan Anh cảm thấy rất thoải mái. Cô và Hoàng tay trong tay dạo quanh những con đường nhỏ đầy hoa, trò chuyện vui vẻ.
Khi hoàng hôn buông xuống, Hoàng đưa Lan Anh đến một ngôi nhà gỗ nhỏ nằm lưng chừng đồi, nơi anh từng sống với gia đình khi còn bé. Ngôi nhà mang đậm nét cổ kính với mái ngói đỏ và những khung cửa sổ bằng gỗ đã phai màu theo thời gian. Lan Anh có thể cảm nhận được sự bình yên và ấm áp nơi đây.
“Đây là nơi anh lớn lên,” Hoàng nói, ánh mắt anh đầy kỷ niệm. “Anh đã có rất nhiều kỷ niệm đẹp ở đây. Nhưng có một câu chuyện mà anh chưa bao giờ kể với ai, và hôm nay, anh muốn chia sẻ với em.”
Lan Anh ngạc nhiên nhìn Hoàng, cảm giác hồi hộp trào dâng. “Chuyện gì vậy, Hoàng? Em rất muốn nghe.”
Hoàng hít một hơi sâu, rồi bắt đầu kể lại câu chuyện của mình. “Khi anh còn nhỏ, vào một đêm mùa hè, anh đã bị tai nạn khi đang chơi đùa với bạn bè gần bờ sông. Anh bị ngã xuống nước và bất tỉnh. Lúc đó, mọi người tưởng rằng anh sẽ không qua khỏi.”
Lan Anh nắm chặt tay Hoàng, ánh mắt lo lắng. “Vậy sao anh có thể qua khỏi? Chuyện gì đã xảy ra?”
Hoàng nhìn Lan Anh, ánh mắt anh đầy xúc động. “Khi anh rơi vào trạng thái hôn mê, anh đã có một giấc mơ rất dài. Trong giấc mơ đó, anh thấy mình đang đi lạc trong một khu rừng, và có một cô gái với nụ cười ấm áp đã dẫn đường cho anh. Cô ấy không nói gì, chỉ cười và luôn ở bên cạnh anh, động viên anh không được bỏ cuộc.”
Lan Anh bắt đầu cảm thấy có điều gì đó rất quen thuộc trong câu chuyện của Hoàng. Cô khẽ hỏi, “Cô gái đó trông như thế nào, Hoàng? Anh có nhớ rõ không?”
Hoàng gật đầu, mắt anh như trở về với những ký ức xa xôi. “Anh không thể nhớ rõ khuôn mặt cô ấy, nhưng đôi mắt của cô ấy… Anh không thể quên được. Đó là đôi mắt của sự dịu dàng và đầy tình cảm, giống hệt như em vậy, Lan Anh.”
Lan Anh không nói gì, chỉ nhìn sâu vào mắt Hoàng. Cô hiểu rằng cô gái trong giấc mơ của Hoàng chính là cô, dù cô không thể lý giải được tại sao. Cảm giác kỳ lạ từ những giấc mơ của chính cô giờ đây trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
“Hoàng, em nghĩ… chúng ta đã kết nối với nhau từ rất lâu rồi,” Lan Anh nói, giọng cô khẽ run lên. “Em cũng từng mơ thấy anh, nhưng em không thể nhớ rõ cho đến khi gặp anh ngoài đời thực.”
Hoàng mỉm cười, đôi mắt anh ánh lên sự thấu hiểu. “Có lẽ số phận đã sắp đặt để chúng ta gặp nhau. Anh tin rằng chúng ta đã được định sẵn để cùng nhau vượt qua mọi thử thách, và tình yêu của chúng ta sẽ luôn được bảo vệ bởi những giấc mơ đó.”
Lan Anh cảm thấy trái tim mình như tan chảy trong những lời nói của Hoàng. Cô gật đầu, cảm nhận được sự kết nối sâu sắc giữa hai người, không chỉ trong hiện tại mà còn trong cả quá khứ và tương lai.
Hoàng siết chặt tay Lan Anh, anh cúi xuống và khẽ hôn lên trán cô. “Anh yêu em, Lan Anh. Và anh biết rằng chúng ta sẽ luôn bên nhau, dù bất cứ điều gì xảy ra.”
Lan Anh mỉm cười, nước mắt hạnh phúc trào ra. “Em cũng yêu anh, Hoàng. Cảm ơn vì đã tìm thấy em trong giấc mơ và mang tình yêu đó vào cuộc sống thực.”
Hai người ôm chặt lấy nhau, cảm nhận được sự bình yên và hạnh phúc trong tình yêu của mình. Trên ngọn đồi yên tĩnh, dưới bầu trời đầy sao, Lan Anh và Hoàng biết rằng tình yêu của họ không chỉ là một giấc mơ mà đã trở thành hiện thực, một hiện thực vĩnh cửu.