Tình Yêu và Âm Nhạc - Chương 2
Chương 2: Hòa Tấu Trái Tim
Sau lần gặp gỡ tại quán cà phê, Hà My và Minh Tuấn thường xuyên liên lạc với nhau. Họ bắt đầu dành nhiều thời gian hơn để cùng chơi nhạc, khám phá những bản nhạc mới và thử nghiệm những ý tưởng sáng tạo. Một buổi chiều, Hà My mời Minh Tuấn đến nhà cô để luyện tập cho một buổi biểu diễn sắp tới.
Hà My dẫn Minh Tuấn vào phòng khách nhỏ, nơi có cây đàn piano lớn đặt cạnh cửa sổ nhìn ra vườn hoa. Ánh sáng chiều tà nhẹ nhàng chiếu vào, tạo nên một không gian ấm áp.
Hà My: (mỉm cười) “Anh thấy không gian này thế nào? Đây là nơi em thường xuyên tập đàn và sáng tác.”
Minh Tuấn: (nhìn quanh, cảm thán) “Thật tuyệt! Không gian này mang lại cảm giác bình yên và lãng mạn. Không ngạc nhiên khi em có thể sáng tác ra những bản nhạc đầy cảm xúc như vậy.”
Hà My: (cười) “Cảm ơn anh. Hôm nay chúng ta sẽ thử sáng tác một bản nhạc mới, anh nghĩ sao?”
Minh Tuấn: (hào hứng) “Anh đồng ý! Anh đã có một vài ý tưởng cho phần giai điệu, còn em thì sao?”
Hà My ngồi xuống ghế piano và bắt đầu đánh vài nốt nhạc, như để mở đầu cho một giai điệu mới. Minh Tuấn nghe kỹ, rồi anh bắt đầu hòa theo bằng guitar, từng nốt nhạc đan xen, như thể họ đã chơi cùng nhau từ rất lâu.
Hà My: (nhìn Minh Tuấn, đôi mắt sáng lên) “Anh thật sự rất giỏi! Em chưa từng thấy ai có thể cảm nhận và hòa nhịp với em nhanh như vậy.”
Minh Tuấn: (khiêm tốn) “Anh chỉ cố gắng cảm nhận theo cách mà em truyền tải qua tiếng đàn thôi. Nhưng anh cũng cảm thấy chúng ta có sự đồng điệu nào đó, một cách tự nhiên.”
Họ tiếp tục chơi nhạc cùng nhau, mỗi giai điệu, mỗi hợp âm đều trở nên sống động. Tiếng đàn piano của Hà My vang lên mạnh mẽ, nhưng cũng đầy dịu dàng. Tiếng guitar của Minh Tuấn thì mộc mạc, sâu lắng, như thêm vào một lớp cảm xúc mới cho bản nhạc.
Hà My: (đột ngột dừng lại, nhìn Minh Tuấn) “Em nghĩ chúng ta có thể thêm một đoạn hòa âm ở đây, để tạo ra cao trào cho bài hát. Anh thấy sao?”
Minh Tuấn: (suy nghĩ, rồi gật đầu) “Ý kiến hay đấy! Anh sẽ thêm phần solo guitar ở đoạn này, để tạo điểm nhấn.”
Họ tiếp tục thử nghiệm, chỉnh sửa từng đoạn, từng nốt nhạc. Mỗi lần tìm được một giai điệu hay, cả hai đều bật cười thích thú. Họ không chỉ chơi nhạc mà còn dần hiểu nhau hơn, chia sẻ những câu chuyện, những kỷ niệm về âm nhạc.
Minh Tuấn: (nhìn Hà My với ánh mắt trầm tư) “Em biết không, trước khi gặp em, anh chỉ nghĩ âm nhạc là một sở thích. Nhưng bây giờ, anh cảm thấy nó là một phần cuộc sống của anh, nhờ có em.”
Hà My: (mỉm cười, trái tim ấm áp) “Em cũng cảm thấy như vậy. Anh đã mang lại cho em một nguồn cảm hứng mới, một cảm giác mà em chưa từng trải qua.”
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại reo lên, phá tan không khí lãng mạn. Hà My xin lỗi và bước ra ngoài nghe điện thoại. Minh Tuấn nhìn theo cô, trong lòng cảm thấy một điều gì đó rất đặc biệt đang nảy nở giữa họ. Anh quyết định mình phải bày tỏ tình cảm với Hà My sớm hơn, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Khi Hà My quay lại, cô mỉm cười và nói:
Hà My: “Xin lỗi anh, đó là cuộc gọi từ trường học của em. Họ mời em biểu diễn trong một buổi hòa nhạc lớn vào tuần tới. Em đang nghĩ… liệu anh có muốn tham gia cùng em không?”
Minh Tuấn ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng gật đầu.
Minh Tuấn: “Anh rất vinh dự được tham gia cùng em! Chúng ta sẽ biểu diễn một bản nhạc hoàn toàn mới, bài hát của riêng chúng ta, được không?”
Hà My: (vui vẻ) “Chắc chắn rồi! Em rất mong chờ sự kết hợp của chúng ta trên sân khấu. Cảm ơn anh vì đã mang đến cho em sự đồng hành tuyệt vời này.”
Họ tiếp tục chơi nhạc đến khi trời tối, nhưng ánh sáng từ niềm vui và tình yêu âm nhạc vẫn lan tỏa khắp căn phòng. Trong giây phút đó, cả hai đều cảm nhận được sự rung động trong tim mình, và biết rằng đây mới chỉ là sự khởi đầu cho một hành trình âm nhạc và tình yêu đáng nhớ.