Tình Yêu và Công Nghệ - Chương 3
Chương 3: Mặt Trái Của Công Nghệ
Lan quyết định không thể trì hoãn thêm nữa. Cô gọi điện cho Hoàng vào buổi tối hôm sau, với một giọng điệu nghiêm túc và có chút lo lắng.
Lan: Hoàng, mình có thể gặp bạn vào ngày mai không? Có một chuyện mình cần phải nói rõ với bạn.
Hoàng cảm nhận được sự nghiêm trọng trong giọng nói của Lan và đồng ý ngay lập tức.
Hoàng: Tất nhiên rồi, Lan. Mình cũng muốn gặp bạn. Có chuyện gì vậy?
Lan: Mình sẽ giải thích rõ khi gặp bạn. Hẹn bạn ở công viên gần chỗ chúng ta đã gặp lần trước nhé?
Hoàng: Ừ, được thôi. Mình sẽ đến.
Ngày hôm sau, dưới ánh trăng lấp lánh, Lan ngồi đợi trên một chiếc ghế đá trong công viên. Cô cảm thấy lòng mình như đang đánh một trận chiến. Một lát sau, Hoàng xuất hiện, bước đến với vẻ mặt thân thiện nhưng vẫn không giấu được sự tò mò.
Hoàng: Chào Lan! Có chuyện gì mà bạn trông có vẻ căng thẳng vậy?
Lan hít một hơi thật sâu, quyết định thẳng thắn.
Lan: Hoàng, mình xin lỗi vì đã không nói với bạn điều này sớm hơn… Mình là một phần của đội phát triển ứng dụng hẹn hò mà chúng ta đang sử dụng.
Hoàng khựng lại, đôi mắt mở to vì ngạc nhiên.
Hoàng: (ngạc nhiên) Thật sao? Vậy ra bạn đã biết tất cả từ trước?
Lan vội vàng giải thích.
Lan: Không, không phải như vậy đâu, Hoàng. Mình không hề biết về bạn trước khi chúng ta kết nối qua ứng dụng. Mình chỉ tham gia vào việc phát triển thuật toán và kiểm tra nó. Mình không cố ý lừa dối bạn.
Hoàng im lặng một lúc, cảm giác thất vọng và bối rối trong lòng. Anh nhìn Lan, đôi mắt đầy câu hỏi.
Hoàng: (bối rối) Vậy… có phải cuộc gặp gỡ của chúng ta chỉ là kết quả của một thuật toán, một kế hoạch từ trước?
Lan lắc đầu mạnh mẽ.
Lan: Không phải đâu, Hoàng. Ứng dụng chỉ giúp chúng ta tìm thấy nhau, nhưng những cảm xúc, những câu chuyện mà chúng ta chia sẻ với nhau là hoàn toàn thật. Mình đã rất lo sợ khi phải tiết lộ chuyện này, vì mình không muốn bạn nghĩ rằng mình không chân thành.
Hoàng thở dài, đưa tay lên vuốt tóc, suy nghĩ một lúc. Anh hiểu rằng Lan đang cố gắng trung thực, nhưng anh vẫn cảm thấy bị tổn thương.
Hoàng: (ngập ngừng) Mình hiểu… nhưng cũng cảm thấy như mình đã bị đưa vào một trò chơi mà mình không biết quy tắc. Mình không chắc liệu có thể tiếp tục như thế nào.
Lan cúi đầu, giọng nghẹn lại.
Lan: Mình hiểu bạn cảm thấy thế nào, Hoàng. Và nếu bạn muốn dừng lại, mình sẽ tôn trọng quyết định của bạn. Nhưng mình muốn bạn biết rằng tình cảm của mình là chân thật. Mình không sử dụng công nghệ để lợi dụng bạn, mà chỉ muốn tìm thấy một người đồng điệu.
Hoàng nhìn Lan, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của cô. Nhưng anh vẫn còn chút băn khoăn.
Hoàng: (nhẹ nhàng) Mình cần thời gian để suy nghĩ, Lan. Mình không muốn vội vàng quyết định khi vẫn còn nhiều điều chưa rõ ràng.
Lan gật đầu, cố gắng giữ nước mắt không rơi.
Lan: Mình hiểu, Hoàng. Mình sẽ chờ. Và dù bạn quyết định thế nào, mình vẫn hy vọng chúng ta có thể giữ lại một chút tình bạn.
Hoàng mỉm cười nhẹ nhàng.
Hoàng: Mình cũng hy vọng vậy. Cảm ơn bạn vì đã nói thật với mình, dù điều đó không dễ dàng gì.
Họ đứng dậy, trao nhau một cái ôm ngắn ngủi nhưng đầy cảm xúc. Lan biết rằng cô đã đặt tất cả lên bàn cờ, và giờ đây chỉ có thể chờ đợi câu trả lời từ Hoàng. Còn Hoàng, trên đường về nhà, lòng anh đầy mâu thuẫn, nhưng cũng bắt đầu hiểu rằng, có lẽ, tình yêu thật sự không nằm ở cách nó bắt đầu, mà ở cách người ta đối mặt với sự thật và thử thách.