Tình Yêu Và Kẻ Thù - Chương 3
Chương 3: Ngọn Lửa Tình Yêu
Trải qua vài ngày trong rừng, Lê Minh và Trần Ngọc dần trở nên gần gũi hơn. Những vết thương dần lành lại, nhưng trái tim của họ lại bắt đầu có những vết thương mới – những vết thương của tình yêu chớm nở giữa hai kẻ vốn là kẻ thù.
Một buổi sáng, khi sương mù vẫn còn bao phủ khu rừng, Trần Ngọc thức dậy và thấy Lê Minh đang nhóm lửa. Ánh sáng từ ngọn lửa hắt lên khuôn mặt điềm tĩnh của anh, tạo nên một hình ảnh ấm áp và an lành mà cô chưa từng thấy ở người đàn ông này trước đây.
Trần Ngọc: (nhẹ nhàng) “Anh đã thức sớm thế này từ bao giờ?”
Lê Minh: (mỉm cười) “Từ lúc tôi nghe thấy tiếng sấm xa. Tôi nghĩ có thể sẽ có mưa, nên cần chuẩn bị sớm.”
Trần Ngọc ngồi xuống bên cạnh anh, cảm thấy một sự yên bình kỳ lạ khi ngồi bên ngọn lửa với người mà cô từng coi là kẻ thù không đội trời chung.
Trần Ngọc: (nhìn xa xăm) “Anh có bao giờ nghĩ đến việc rời xa tất cả những cuộc chiến này không? Bỏ lại hận thù, và sống một cuộc sống bình dị?”
Lê Minh: (trầm ngâm) “Đôi khi tôi cũng muốn thế. Nhưng cuộc đời không phải lúc nào cũng cho phép chúng ta lựa chọn. Tôi đã sinh ra trong chiến tranh và hận thù, và đó là tất cả những gì tôi biết.”
Trần Ngọc im lặng một lúc, rồi cô quay sang nhìn thẳng vào mắt Lê Minh, giọng nói của cô trở nên sâu lắng hơn.
Trần Ngọc: “Còn nếu anh có thể lựa chọn? Nếu anh có thể thoát khỏi tất cả, anh sẽ làm gì?”
Lê Minh quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt cô, và trong giây phút đó, anh thấy một sự chân thành và mềm yếu trong đôi mắt của Trần Ngọc mà trước đây anh chưa từng thấy.
Lê Minh: (nhẹ nhàng) “Nếu tôi có thể lựa chọn, tôi sẽ rời bỏ tất cả… để sống một cuộc đời mà tôi thực sự mong muốn, bên cạnh người mà tôi yêu thương.”
Câu nói của anh như đánh động vào trái tim Trần Ngọc. Cô cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói của Lê Minh. Trong khoảnh khắc đó, cô nhận ra rằng trái tim mình đã không còn thuộc về gia tộc Trần nữa, mà đã bắt đầu rung động trước người đàn ông trước mặt.
Trần Ngọc: (thì thầm) “Lê Minh, anh có bao giờ nghĩ rằng… có lẽ chúng ta đã sai không?”
Lê Minh: (nhìn cô một cách sâu lắng) “Có lẽ. Nhưng có lẽ chúng ta đã đúng khi ở đây, bên nhau. Đó là điều duy nhất mà tôi chắc chắn lúc này.”
Không thể kìm nén cảm xúc của mình nữa, Trần Ngọc ngả người về phía trước và nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Lê Minh. Ban đầu, anh có chút bất ngờ, nhưng rồi anh đáp lại nụ hôn của cô một cách dịu dàng và ấm áp. Ngọn lửa tình yêu giữa họ bùng cháy mạnh mẽ, và trong khoảnh khắc đó, mọi hận thù, mọi định kiến đều tan biến.
Sau nụ hôn đó, cả hai ngồi lại bên nhau, im lặng nhưng đầy hạnh phúc. Họ biết rằng tình yêu này sẽ phải đối mặt với nhiều thử thách, nhưng ít nhất, ngay lúc này, họ đã tìm thấy một chút bình yên giữa thế giới đầy hỗn loạn.
Lê Minh: (thì thầm) “Dù có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ bảo vệ em, Trần Ngọc.”
Trần Ngọc: (mỉm cười) “Và tôi cũng sẽ luôn bên cạnh anh, Lê Minh.”
Trong ánh sáng của ngọn lửa, họ nắm chặt tay nhau, quyết định sẽ đối mặt với tương lai cùng nhau, dù biết rằng con đường phía trước sẽ đầy rẫy khó khăn và thử thách. Nhưng với tình yêu, họ tin rằng mình có thể vượt qua tất cả.