Tình Yêu Và Kẻ Thù - Chương 4
Chương 4: Sóng Gió Từ Gia Tộc
Sau khi quyết định sẽ ở bên nhau, Lê Minh và Trần Ngọc bắt đầu tìm cách trở về lãnh thổ của mình với một tâm trạng hoàn toàn khác. Họ không còn là kẻ thù, mà là hai người yêu nhau, nhưng đồng thời cũng hiểu rằng tình yêu này sẽ phải đối mặt với những thử thách khắc nghiệt từ hai gia tộc.
Khi cả hai vừa ra khỏi khu rừng, họ không hề biết rằng tin tức về việc họ biến mất đã lan truyền khắp nơi. Quân đội của cả hai gia tộc đã ráo riết truy tìm họ, và khi Lê Minh và Trần Ngọc quay trở lại, họ ngay lập tức bị bao vây bởi binh lính của cả hai bên.
Tướng quân Lê (cha của Lê Minh): (nghiêm nghị) “Lê Minh, con đang làm cái gì vậy? Tại sao con lại đi cùng với kẻ thù của gia tộc chúng ta?”
Lê Minh bước lên phía trước, đối diện với cha mình, ánh mắt đầy quyết tâm.
Lê Minh: (bình tĩnh) “Thưa cha, đây không còn là vấn đề của gia tộc nữa. Con đã yêu Trần Ngọc, và chúng con quyết định sẽ ở bên nhau.”
Sự tức giận hiện rõ trên khuôn mặt của Tướng quân Lê. Ông không thể tin rằng con trai mình lại nói ra những lời như vậy.
Tướng quân Lê: (quát lớn) “Con đang nói cái gì? Con có biết điều đó sẽ mang lại sự xấu hổ và mất mát cho gia tộc chúng ta không? Tình yêu giữa con và con gái của kẻ thù là không thể chấp nhận được!”
Cùng lúc đó, từ phía bên kia, Trần Ngọc cũng bị cha mình, Tướng quân Trần, tra hỏi.
Tướng quân Trần: (giận dữ) “Ngọc, con có biết con đang làm gì không? Làm sao con có thể phản bội gia tộc để đi cùng với con trai của kẻ thù chúng ta?”
Trần Ngọc: (nhìn thẳng vào cha) “Cha, con yêu Lê Minh, và con tin rằng tình yêu của chúng con có thể mang lại hòa bình thay vì chiến tranh. Đã đến lúc chúng ta chấm dứt những cuộc chiến vô nghĩa này.”
Những lời của Trần Ngọc như đổ thêm dầu vào lửa. Tướng quân Trần không thể chấp nhận việc con gái mình lại yêu kẻ thù và phản bội gia tộc.
Tướng quân Trần: (nghiến răng) “Con thật ngây thơ, Ngọc. Tình yêu của con không thể thay đổi được sự thật rằng chúng ta là kẻ thù. Gia tộc Trần sẽ không bao giờ chấp nhận điều này.”
Không có cách nào khác, cả Lê Minh và Trần Ngọc đều bị bắt giữ và đưa về nhà. Họ bị giam cầm riêng biệt, và cả hai gia tộc đều lên kế hoạch xử tử họ để bảo vệ danh dự và quyền lực của mình. Tin tức về việc xử tử nhanh chóng lan truyền, và sự căng thẳng giữa hai gia tộc càng trở nên gay gắt hơn.
Trong khi bị giam cầm, Lê Minh và Trần Ngọc đều lo lắng cho nhau, nhưng họ không hề hối hận về tình yêu của mình. Họ biết rằng tình yêu này có thể kết thúc bằng cái chết, nhưng ít nhất, họ đã dám sống và yêu một cách chân thành.
Một đêm trước ngày hành quyết, Lê Minh và Trần Ngọc được cho phép gặp nhau lần cuối. Trong căn phòng tối, cả hai nhìn nhau với ánh mắt đầy yêu thương và không chút hối hận.
Lê Minh: (nắm tay Trần Ngọc) “Nếu có kiếp sau, anh sẽ vẫn chọn yêu em, bất chấp mọi rào cản.”
Trần Ngọc: (rơi nước mắt) “Em cũng vậy, Lê Minh. Dù có chuyện gì xảy ra, em sẽ luôn giữ tình yêu của chúng ta trong tim.”
Họ ôm chặt nhau, cảm nhận sự ấm áp cuối cùng trước khi đối mặt với định mệnh. Không ai trong số họ biết được rằng sự can đảm của họ đã bắt đầu làm lay động lòng người trong cả hai gia tộc.
Sáng hôm sau, khi Lê Minh và Trần Ngọc bị đưa ra sân hành quyết, đám đông đã tụ tập xung quanh. Tướng quân Lê và Tướng quân Trần đứng đối diện nhau, chuẩn bị ra lệnh xử tử để bảo vệ danh dự gia tộc.
Nhưng trước khi lệnh được ban ra, một điều bất ngờ đã xảy ra. Những thành viên khác trong gia tộc, chứng kiến sự kiên cường và tình yêu bất diệt của Lê Minh và Trần Ngọc, bắt đầu suy nghĩ lại. Họ lên tiếng yêu cầu hai gia tộc chấm dứt thù hận và để cho đôi trẻ được sống.
Một thành viên của gia tộc Trần: (lớn tiếng) “Chúng ta đã chiến đấu quá lâu rồi. Đã đến lúc chúng ta dừng lại và để cho tình yêu của họ mang lại hòa bình.”
Một thành viên của gia tộc Lê: (ủng hộ) “Họ đã cho chúng ta thấy rằng tình yêu có thể vượt qua mọi thù hận. Hãy cho họ một cơ hội để sống.”
Cả hai Tướng quân nhìn nhau, nhận ra rằng tình yêu của con cái họ đã làm thay đổi trái tim của những người xung quanh. Cuối cùng, họ đồng ý chấm dứt cuộc chiến và để cho Lê Minh và Trần Ngọc được sống và yêu nhau.
Trong ánh sáng ban mai, Lê Minh và Trần Ngọc được thả ra, tay trong tay bước đi giữa hai gia tộc, bắt đầu một cuộc sống mới không còn thù hận, mà chỉ có tình yêu và hòa bình.