Tình Yêu Và Những Bí Mật - Chương 5
Chương 5: Quyết Định Cuối Cùng
Buổi sáng hôm sau, Lan thức dậy với quyết tâm trong lòng. Cô và Phong đã quyết định đối mặt với quá khứ và cả những nguy hiểm đang rình rập. Phong liên lạc với Khánh, chị gái của anh, để tìm hiểu thêm về “K” và những kẻ đứng sau món nợ.
Họ hẹn gặp nhau tại nhà Khánh. Khi Lan và Phong đến, Khánh đã chờ sẵn. Cô nhìn Lan với ánh mắt đầy cảm thông và lo lắng.
Khánh: “Phong, em có chắc chắn muốn đối đầu với K không? Hắn không phải là kẻ dễ đối phó đâu.”
Phong gật đầu, ánh mắt kiên định.
Phong: “Chị Khánh, em không còn lựa chọn nào khác. Em phải làm điều này, không chỉ vì em, mà còn vì Lan. Em không thể để quá khứ đe dọa tương lai của bọn em mãi được.”
Lan nhìn Phong, cảm thấy trái tim mình đập mạnh hơn. Cô đặt tay lên tay anh, giọng nói dịu dàng nhưng cương quyết.
Lan: “Em sẽ ở bên anh, Phong. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua chuyện này.”
Khánh thở dài, rồi gật đầu.
Khánh: “Được rồi, nếu em đã quyết định như vậy, chị sẽ giúp. Chị có một người bạn trong ngành cảnh sát, có thể cung cấp thông tin về K và những hoạt động ngầm của hắn. Nhưng em phải cẩn thận, Phong. Những người này rất nguy hiểm.”
Phong gật đầu cảm ơn Khánh. Họ quyết định chia nhau ra để tìm thêm thông tin. Phong và Lan quay trở lại căn hộ của anh, chuẩn bị cho cuộc gặp với K. Phong viết một bức thư cho K, yêu cầu gặp mặt để đàm phán về món nợ.
Lan: “Anh nghĩ K sẽ đến chứ?”
Phong nhíu mày, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.
Phong: “Hắn sẽ đến. Hắn không bao giờ bỏ lỡ cơ hội để gặp mặt những con nợ của mình. Nhưng anh không biết hắn sẽ mang theo những gì, hoặc liệu hắn có chơi trò gì bẩn thỉu không.”
Lan nắm chặt tay Phong, cố gắng truyền cho anh sự tự tin.
Lan: “Chúng ta sẽ đối mặt với bất kỳ điều gì xảy ra. Miễn là chúng ta ở bên nhau.”
Phong mỉm cười nhẹ, cảm giác ấm áp trong lòng. Đến chiều, họ nhận được phản hồi từ K. Hắn đồng ý gặp, nhưng địa điểm và thời gian sẽ do hắn quyết định. Phong và Lan cảm thấy lo lắng, nhưng biết rằng không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận.
Buổi tối hôm đó, họ đến địa điểm được chỉ định — một nhà kho cũ ở ngoại ô thành phố. Không khí căng thẳng bao trùm, những ngọn đèn đường mờ ảo chiếu lên những bức tường bê tông nứt nẻ.
Khi họ bước vào, K đã chờ sẵn, bên cạnh là hai người đàn ông lực lưỡng. Hắn mỉm cười, một nụ cười đầy hiểm ác và mưu mô.
K: “Phong, lâu rồi không gặp. Tôi không nghĩ cậu lại dám đối mặt với tôi như thế này. Và cô đây chắc là… bạn gái của cậu?”
Phong nắm chặt tay Lan, giọng nói cứng rắn.
Phong: “Chúng ta không cần vòng vo, K. Tôi muốn giải quyết món nợ của tôi một lần và mãi mãi.”
K nhướn mày, nụ cười nửa miệng.
K: “Thật sao? Nhưng cậu biết đấy, tôi không chỉ muốn tiền. Tôi muốn một chút đảm bảo rằng cậu không định chơi xấu sau khi trả nợ.”
Lan nhìn thẳng vào mắt K, giọng nói không run rẩy.
Lan: “Chúng tôi không đến đây để chơi trò gì. Chúng tôi muốn giải quyết dứt điểm, và nếu anh muốn đảm bảo, hãy để chúng tôi trả nợ từng đồng.”
K bật cười, âm thanh lạnh lùng vang lên khắp căn phòng trống.
K: “Từng đồng sao? Tôi không có thời gian cho chuyện đó. Cậu biết rõ những gì tôi muốn, Phong. Nhưng nếu cậu thật sự muốn trả nợ, tôi sẽ cho cậu một cơ hội… một ván cược. Một lần cuối cùng.”
Phong và Lan nhìn nhau, trái tim đập mạnh. Họ hiểu rằng đây là trò chơi của K — một trò chơi nguy hiểm có thể lấy đi tất cả. Nhưng Phong quyết định chấp nhận, không còn lựa chọn nào khác.
Phong: “Được thôi, K. Một ván cược. Nhưng nếu tôi thắng, anh sẽ để chúng tôi yên, mãi mãi.”
K cười lớn, đôi mắt sáng rực lên.
K: “Đồng ý. Nhưng nếu cậu thua… tôi sẽ lấy mọi thứ của cậu, bao gồm cả cô gái xinh đẹp này.”
Lan siết chặt tay Phong, đôi mắt kiên định.
Lan: “Chúng ta sẽ không thua.”
K hất tay ra hiệu, và một bàn cờ bạc được đặt lên giữa căn phòng. Phong ngồi xuống, tay run nhẹ. Trận đấu bắt đầu, và mỗi quân bài được lật lên như một đòn đánh vào tinh thần của cả hai.
Thời gian trôi qua chậm chạp, từng phút một như kéo dài vô tận. Nhưng cuối cùng, bằng sự bình tĩnh và quyết tâm, Phong đánh bại K với một cú lật ngược đầy ngoạn mục.
K nhìn chằm chằm vào bàn cờ, nụ cười biến mất. Hắn nhún vai, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên sự nguy hiểm.
K: “Được thôi, Phong. Cậu thắng. Nhưng nhớ rằng, thế giới này nhỏ lắm. Tôi sẽ luôn dõi theo.”
Phong đứng dậy, kéo tay Lan ra khỏi nhà kho. Cả hai thở phào nhẹ nhõm khi bước ra ngoài, nhưng vẫn không quên rằng họ vừa thoát khỏi một cái bẫy chết người.
Lan: “Chúng ta đã làm được, Phong. Chúng ta đã thắng.”
Phong ôm Lan vào lòng, nụ cười tràn đầy hy vọng.
Phong: “Đúng vậy, Lan. Chúng ta đã thắng, và giờ là lúc để chúng ta bắt đầu lại, không còn bất kỳ bí mật nào nữa.”
Họ rời khỏi nhà kho, biết rằng tương lai vẫn còn nhiều thách thức, nhưng giờ đây, họ đã sẵn sàng đối mặt với bất cứ điều gì. Một chương mới trong cuộc đời họ đã mở ra — một chương không còn bí mật, chỉ còn lại tình yêu và niềm tin vào ngày mai.