Tình Yêu Và Những Bí Mật - Chương 2
Chương 2: Dấu Hiệu Của Bí Mật
Lan đứng trước cửa nhà Phong, trong tay là chiếc bánh táo tự tay cô làm. Trời đã chạng vạng, ánh sáng yếu ớt của buổi hoàng hôn len qua những tán cây. Cô nhấn chuông cửa, lòng hồi hộp lạ thường. Sau vài giây, cánh cửa mở ra, Phong mỉm cười đón cô vào nhà.
Phong: “Em đến sớm hơn anh tưởng. Thật bất ngờ, hôm nay còn mang theo gì vậy?”
Lan mỉm cười, nâng chiếc bánh lên.
Lan: “Chỉ là bánh táo thôi, em nghĩ anh có thể thích nó.”
Phong nhìn chiếc bánh rồi khẽ gật đầu, ánh mắt lóe lên chút ngạc nhiên và vui mừng.
Phong: “Anh thích lắm. Cảm ơn em, Lan.”
Họ bước vào trong phòng khách. Căn phòng ấm cúng với đèn vàng dịu nhẹ, một bức tranh trừu tượng treo trên tường khiến Lan chú ý. Nhưng ngay trên bàn làm việc của Phong, một chiếc hộp gỗ nhỏ màu nâu đang nằm đó, trông cũ kỹ nhưng lại khá nổi bật giữa những món đồ khác.
Lan: “Chiếc hộp này… trông có vẻ đặc biệt. Anh thường giữ gì trong đó?”
Phong nhanh chóng bước lại, lấy chiếc hộp vào tay, nụ cười anh có chút gượng gạo.
Phong: “Chỉ là vài món đồ kỷ niệm cũ thôi, không có gì quan trọng đâu.”
Lan khẽ nhíu mày, cảm giác có gì đó không ổn. Cô không hỏi thêm, nhưng trong lòng có chút băn khoăn.
Buổi tối hôm đó, họ trò chuyện vui vẻ như mọi khi, nhưng Lan nhận ra Phong có vẻ lảng tránh mỗi khi cô hỏi về gia đình hoặc quá khứ của anh. Cô không muốn làm anh khó xử, nên cũng không tiếp tục. Nhưng cảm giác nghi ngờ vẫn âm ỉ trong cô.
Sau khi Phong ra ngoài phòng bếp, Lan nhìn quanh căn phòng. Bên cạnh bàn làm việc, máy tính xách tay của Phong đang mở. Một suy nghĩ thoáng qua đầu cô, và không kịp suy nghĩ thêm, cô bước tới gần.
Lan (tự nhủ): “Mình chỉ xem thử, chắc là không sao đâu…”
Cô nhấn vào màn hình, một loạt email hiện lên. Có một số email từ một người bí ẩn với tên viết tắt là “K”. Lan tò mò mở thử một email ra. Nội dung của nó đầy những câu từ lạ lùng:
“Phong, nếu anh không làm theo yêu cầu của tôi, anh biết điều gì sẽ xảy ra. Đừng quên quá khứ của anh, và cũng đừng quên những món nợ chưa được thanh toán.”
Lan giật mình, đóng vội email lại và đứng dậy, cố gắng tỏ ra bình tĩnh khi nghe tiếng bước chân Phong từ bếp trở lại.
Phong (vui vẻ): “Em đói chưa? Anh vừa nấu xong món pasta yêu thích của em đấy.”
Lan gượng cười, nhưng trong lòng cô là một trận bão lửa của nghi ngờ.
Lan: “Cảm ơn anh. Em đang rất đói đây.”
Trong khi ăn, Lan cố gắng tập trung vào cuộc trò chuyện, nhưng hình ảnh những email đầy đe dọa cứ luẩn quẩn trong đầu cô. Cô không muốn nghi ngờ Phong, nhưng những dấu hiệu bất thường bắt đầu hiện rõ. Cô tự hỏi, bí mật mà Phong đang che giấu là gì? Và liệu nó có liên quan đến người mang tên “K”?
Sau bữa tối, Lan quyết định hỏi thẳng Phong.
Lan: “Phong, có phải… anh đang gặp chuyện gì khó khăn mà không muốn kể với em không?”
Phong dừng lại, đôi mắt anh thoáng chút lúng túng.
Phong: “Sao em lại hỏi vậy?”
Lan: “Chỉ là… em cảm thấy anh có điều gì đó muốn che giấu. Và… em muốn giúp anh, nếu có thể.”
Phong nhìn Lan, rồi nắm lấy tay cô, giọng anh trầm xuống.
Phong: “Lan, anh… không có gì muốn che giấu cả. Chỉ là công việc dạo này hơi căng thẳng thôi. Anh không muốn em lo lắng.”
Lan gật đầu, nhưng cô biết anh đang không nói thật hoàn toàn. Cô cảm thấy một khoảng cách vô hình đang lớn dần giữa họ, và cô quyết định mình sẽ phải tìm hiểu thêm về quá khứ của Phong, cho dù điều đó có thể dẫn đến những điều cô không muốn đối mặt.
Cô tự hứa với lòng, sẽ tìm ra sự thật, dù cho sự thật đó có thể thay đổi mọi thứ giữa họ mãi mãi.