Tình Yêu Và Nỗi Đau Quá Khứ - Chương 2
Chương 2: Gặp Gỡ Bất Ngờ
Hùng tiếp tục nở nụ cười và ngồi xuống bàn của mình. Trong khi Hương tiếp tục đọc sách, cô không thể không để ý đến Hùng. Anh ta không chỉ có ngoại hình ấn tượng mà còn có một sự quyến rũ khó tả. Những lần gặp gỡ tiếp theo tại quán cà phê, Hùng luôn chọn bàn gần Hương, và dần dần, họ bắt đầu trò chuyện.
Một buổi chiều nọ, Hương đang nhâm nhi cà phê của mình thì Hùng đứng lên và tiến về phía bàn của cô.
Hùng: “Chào cô Hương. Có vẻ như chúng ta thường gặp nhau ở đây. Cô có thấy bất ngờ không?”
Hương: (cười nhẹ) “Chào anh Hùng. Thực ra, tôi không thấy bất ngờ lắm. Có vẻ như anh cũng thích quán này như tôi.”
Hùng: “Đúng vậy. Tôi cảm thấy ở đây rất yên tĩnh và thư giãn. Cô có thường đến đây vào giờ này không?”
Hương: “Thường thì tôi đến vào buổi chiều. Còn anh?”
Hùng: “Tôi cũng vậy. Có vẻ như chúng ta có cùng thói quen. Có khi nào cô tìm thấy điều gì thú vị ở đây không?”
Hương: “Ồ, nhiều lắm. Quán cà phê này đã trở thành một nơi quen thuộc đối với tôi. Nó giúp tôi cảm thấy bình yên.”
Hùng: “Tôi rất vui khi nghe điều đó. Có lẽ chúng ta nên thử làm quen hơn, thay vì chỉ là những cuộc trò chuyện ngắn ngủi như thế này.”
Hương: (ngạc nhiên và hơi nghi ngờ) “Anh nghĩ sao?”
Hùng: “Tôi nghĩ rằng cuộc sống sẽ thú vị hơn nếu chúng ta mở lòng với những người xung quanh. Đôi khi, những cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên có thể dẫn đến những mối quan hệ ý nghĩa.”
Hương: “Tôi đồng ý với anh về việc mở lòng. Nhưng tôi cũng cần thời gian để suy nghĩ. Những ký ức từ quá khứ vẫn thường làm tôi cảm thấy bối rối.”
Hùng: (nhìn Hương một cách chân thành) “Tôi hiểu. Đôi khi quá khứ có thể là một gánh nặng. Nhưng tôi tin rằng nếu chúng ta đủ dũng cảm để đối mặt với nó, chúng ta có thể tìm thấy sự chữa lành và hạnh phúc.”
Hương: (cảm động) “Cảm ơn anh, Hùng. Tôi sẽ suy nghĩ về điều đó. Tôi rất cảm kích vì anh đã chia sẻ những suy nghĩ này.”
Hùng: “Rất vui được làm quen với cô, Hương. Nếu có thời gian, tôi rất mong được tiếp tục trò chuyện với cô.”
Hương: “Tôi cũng vậy. Hẹn gặp lại anh ở đây.”
Hương mỉm cười khi Hùng quay lại bàn của mình. Cô cảm thấy trái tim mình dần mở ra một chút, mặc dù những ký ức đau thương từ quá khứ vẫn còn ám ảnh. Nhưng lần đầu tiên sau lâu lắm, Hương cảm thấy có một tia hy vọng, một cơ hội để yêu thương và được yêu thương trở lại.