Tình yêu và phản bội trong Hoàng cung - Chương 10
Chương 10: Tình Yêu Không Bao Giờ Tắt
Cuộc đối đầu trong hội trường đã trở thành một bữa tiệc của những bí mật, dối trá và sự sợ hãi. Lý Minh và Dương Phong đứng vững, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ điều gì có thể xảy ra. Sự căng thẳng trong không khí dày đặc đến nỗi nàng có thể cảm nhận được nhịp đập của trái tim mình vang vọng trong lồng ngực.
“Các ngươi không thể tiếp tục dối trá!” Lý Minh quát lên, ánh mắt nàng rực lửa. “Cái chết của Vũ Hạo sẽ không thể trở thành một bí mật bị chôn vùi mãi mãi!”
“Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể kiểm soát được tình hình này?” Quan Huy phản bác, nhưng giờ đây hắn đã lộ rõ sự lo lắng. “Cô không có quyền quyết định ở đây!”
“Tôi có quyền quyết định số phận của mình và của những người vô tội,” Lý Minh nói, giọng nàng kiên quyết. “Mọi người trong hoàng cung này đều có quyền được sống trong hòa bình mà không bị đe dọa bởi những kẻ như các ngươi!”
Quan Huy cắn răng, cố gắng giữ lại chút quyền lực mà hắn còn có. “Cô sẽ phải trả giá cho những lời nói này, Hoàng hậu! Tôi sẽ không để ngươi lật đổ tôi.”
“Cái giá mà các ngươi phải trả sẽ là sự thật,” Dương Phong nói, đứng bên cạnh Lý Minh với ánh mắt sắc lạnh. “Chúng ta đã có đủ chứng cứ để buộc tội các ngươi. Sự thật sẽ không bao giờ bị chôn vùi.”
“Tôi không thể để những kẻ yếu đuối như các ngươi phá hoại kế hoạch của mình,” Quan Huy hất mặt, sự kiêu ngạo dần thay thế cho sự lo lắng. “Nếu cần, tôi sẽ xử lý mọi người trong căn phòng này!”
“Chỉ có một kẻ phải trả giá cho tội ác mà hắn đã gây ra, và đó chính là ngươi,” Lý Minh nói, ánh mắt không rời khỏi Quan Huy. “Mỗi lời ngươi nói đều đã được ghi lại, và chúng ta sẽ không dừng lại cho đến khi công lý được thực thi.”
Khi Quan Huy thấy mình bị dồn vào thế bí, hắn bắt đầu tỏ ra mất bình tĩnh. “Ngươi sẽ không thể làm gì được! Ta có quyền lực trong tay, và ta sẽ bảo vệ nó bằng mọi giá!”
“Quyền lực không thể bảo vệ được những kẻ phản bội,” Dương Phong phản bác, ánh mắt đầy quyết tâm. “Ngươi đã đánh mất lòng tin từ những người xung quanh. Sự thật sẽ luôn tìm cách trở lại.”
Đúng lúc đó, một trong những quan chức khác, người đã ngồi im lặng từ đầu, bỗng đứng dậy. “Tôi không thể chấp nhận điều này nữa! Chúng ta đã làm sai, và không thể tiếp tục sống trong dối trá,” ông ta nói, sự kiên quyết hiện rõ trong từng lời nói. “Tôi sẽ đứng về phía Hoàng hậu!”
“Ngươi thật ngu ngốc!” Quan Huy gầm lên, nhưng đã quá muộn. Những người khác cũng bắt đầu lên tiếng, nhiều người trong số họ cảm thấy áp lực từ sự thật đang hiện ra trước mắt.
“Chúng ta cần phải đối mặt với những hành động của mình. Đã đến lúc chấm dứt những âm mưu,” một quan chức khác nói, lòng tràn đầy sự dũng cảm. “Hoàng hậu, tôi sẽ ủng hộ ngài.”
“Cảm ơn các ngươi,” Lý Minh nói, cảm xúc trào dâng. Nàng không ngờ rằng sẽ có những người đứng về phía nàng, ngay cả khi họ đã từng là đồng minh của Quan Huy.
“Điều này sẽ không kết thúc tốt đẹp cho các ngươi,” Quan Huy gào lên, nhưng lòng hắn đã bắt đầu dao động. “Ta sẽ không để điều này xảy ra!”
“Ngươi không có quyền kiểm soát mọi thứ nữa,” Dương Phong nói, giọng kiên quyết. “Chúng ta sẽ đưa ra chứng cứ và phơi bày sự thật trước công chúng.”
“Ngươi không thể làm như vậy!” Quan Huy hét lên. “Nếu các ngươi công bố điều này, mọi thứ sẽ rối ren! Ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm!”
“Ta đã chịu trách nhiệm cho quá nhiều điều, và giờ là lúc ngươi phải đối mặt với tội ác mà mình đã gây ra,” Lý Minh nói, lòng nàng tràn đầy sự quyết tâm. “Sự thật sẽ không bị chôn vùi thêm nữa.”
Sau một hồi tranh cãi, Quan Huy nhận ra rằng cuộc chiến đã đến hồi kết. Hắn đứng giữa bão tố của sự thật và dối trá, nhận ra rằng những kẻ mà hắn từng tin tưởng đã quay lưng lại với hắn.
“Ta sẽ không thua cuộc,” hắn thốt lên, nhưng trong giọng nói đã không còn sức mạnh. “Ta sẽ không để các ngươi lật đổ ta mà không chiến đấu.”
“Cuộc chiến này đã kết thúc,” Lý Minh nói, ánh mắt không rời khỏi hắn. “Chúng ta sẽ đưa mọi chứng cứ ra ánh sáng, và sự công lý sẽ được thực thi.”
Trong khoảnh khắc đó, Lý Minh cảm thấy một sức mạnh mới trong lòng. Nàng không chỉ chiến đấu cho Vũ Hạo mà còn cho tất cả những người vô tội bị ảnh hưởng bởi những âm mưu này.
Bầu không khí trong hội trường trở nên nhẹ nhõm hơn, nhưng Lý Minh biết rằng cuộc chiến vẫn chưa kết thúc. Nàng cần phải bảo vệ những người đã đứng về phía nàng và đưa Quan Huy ra ánh sáng.
“Chúng ta sẽ không dừng lại ở đây,” Dương Phong khẳng định. “Chúng ta sẽ đưa sự thật đến với mọi người và không để cho những kẻ như Quan Huy tiếp tục tồn tại trong hoàng cung.”
Khi Lý Minh và Dương Phong cùng nhau ra khỏi hội trường, lòng nàng tràn đầy niềm tin. Dù còn nhiều thử thách phía trước, nhưng ánh sáng đã bắt đầu ló dạng qua những tấm màn tối tăm.
“Vũ Hạo, tôi sẽ không quên anh,” nàng thì thầm trong lòng, tự hứa với chính mình. “Tình yêu của anh sẽ sống mãi trong tim tôi, và tôi sẽ không để nó trở thành một ký ức đau thương.”
Những ngày tháng tiếp theo sẽ là một hành trình đầy khó khăn, nhưng Lý Minh quyết tâm không ngừng lại. Nàng sẽ chiến đấu vì công lý, vì vương quốc và vì tình yêu của Vũ Hạo, người đã hy sinh vì nàng.
Ánh sáng và bóng tối sẽ luôn giao tranh, nhưng lòng dũng cảm và sự thật sẽ dẫn lối cho Lý Minh trong cuộc chiến này.