Tình yêu và phản bội trong Hoàng cung - Chương 2
Chương 2: Điều Tra Bắt Đầu
Ánh sáng ban mai chiếu rọi qua những ô cửa sổ lớn của hoàng cung, nhưng tâm trạng Lý Minh vẫn nặng nề. Cái chết của Vũ Hạo như một bóng đen vây quanh nàng, không chỉ lấy đi sự an toàn mà còn cả những giấc mơ về một tương lai yên bình. Dương Phong, thám tử tài ba, đứng bên cạnh nàng, chuẩn bị cho một cuộc điều tra mang tính quyết định.
“Chúng ta cần tìm ra ai đã có mặt trong vườn vào buổi tối hôm đó,” Dương Phong đề nghị. “Bất kỳ ai có động cơ có thể là kẻ tình nghi.”
“Ta sẽ triệu tập các quan chức trong triều để hỏi họ về tối hôm đó,” Lý Minh nói, quyết tâm trong giọng nói. “Có thể họ biết điều gì đó mà chúng ta chưa biết.”
Khi Lý Minh gọi các quan chức đến, bầu không khí trong phòng họp trở nên căng thẳng. Những gương mặt lộ rõ sự lo lắng và sự bất an. Dương Phong quan sát từng người một, tìm kiếm dấu hiệu của sự dối trá.
“Các ngươi đã được triệu tập hôm nay để làm sáng tỏ cái chết của cận vệ Vũ Hạo,” Lý Minh bắt đầu, giọng điệu nghiêm túc. “Ai trong số các ngươi có thể giải thích cho ta về sự hiện diện của mình trong vườn vào tối hôm đó?”
“Thưa Hoàng hậu,” một quan chức đứng dậy, người có vẻ ngoài phúc hậu nhưng ánh mắt lại đầy mưu mô. “Tôi không có mặt trong vườn vào thời điểm đó. Tôi đang tham dự một buổi tiệc ở hội trường chính.”
“Buổi tiệc kéo dài đến mấy giờ?” Dương Phong hỏi, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào ông ta.
“Chúng tôi kết thúc khoảng mười giờ đêm,” người này đáp, nhưng có chút chần chừ trong giọng nói.
“Vậy sao không ai trong các ngươi thấy Hạo?” Lý Minh chất vấn, ánh mắt quét qua từng gương mặt. “Một cận vệ nổi tiếng như anh ấy, không thể nào lại chết mà không có ai phát hiện.”
“Tôi… tôi nghĩ rằng có thể Vũ Hạo đã rời khỏi buổi tiệc,” một quan chức khác, mặt xanh xao, lên tiếng. “Có thể anh ấy đã có việc riêng.”
“Việc gì mà quan trọng hơn cả nghĩa vụ bảo vệ Hoàng hậu?” Dương Phong hỏi lại, khiến cho bầu không khí trở nên căng thẳng hơn.
“Có lẽ chúng ta nên điều tra lại bầu không khí trong buổi tiệc,” Lý Minh nói, cảm giác mơ hồ về một âm mưu đang tồn tại. “Dương Phong, anh hãy tìm hiểu về các quan chức đã tham gia.”
Dương Phong gật đầu, ra hiệu cho những người xung quanh. “Tôi sẽ hỏi từng người một về những gì họ thấy trong buổi tiệc. Chắc chắn rằng một ai đó sẽ biết điều gì đó.”
Sau khi buổi họp kết thúc, Lý Minh quay lại phòng riêng, lòng đầy lo lắng. Những lời nói của các quan chức cứ văng vẳng bên tai nàng. Phải chăng trong hoàng cung này, ai cũng có thể là kẻ thù? Mỗi bước đi đều phải cẩn trọng.
Khi Dương Phong bắt đầu cuộc điều tra, hắn không chỉ quan sát mà còn lắng nghe từng lời, từng cử chỉ của những người trong hoàng cung. Hắn cảm thấy như có một bức màn dày đặc bao trùm mọi người, những bí mật cần được hé mở.
“Tôi đã phỏng vấn một số quan chức,” Dương Phong nói với Lý Minh trong bữa tối sau đó. “Có người đã nhìn thấy Vũ Hạo rời khỏi buổi tiệc sớm hơn so với thời gian mà họ cho biết.”
“Có phải là ai đó mà ta không nghi ngờ?” Lý Minh hỏi, lo lắng.
“Chúng ta cần điều tra sâu hơn về người đã nhìn thấy anh ta rời đi. Cũng cần xem xét các mối quan hệ của Vũ Hạo trong hoàng cung này,” Dương Phong đề xuất. “Có thể có những mối liên hệ mà chúng ta chưa biết.”
Lý Minh gật đầu, cảm thấy được tiếp thêm sức mạnh. “Tốt. Hãy để ta đi cùng anh. Ta muốn thấy những gì anh thấy.”
Khi cả hai rời khỏi phòng ăn, Lý Minh bỗng dừng lại. “Dương Phong, anh có nghĩ rằng sẽ có nguy hiểm cho chúng ta không?”
“Chúng ta sẽ phải cẩn thận,” Dương Phong đáp. “Nhưng nếu chúng ta không tìm ra sự thật, thì cái chết của Vũ Hạo sẽ không bao giờ được đền đáp.”
Họ cùng nhau đi qua các hành lang tăm tối của hoàng cung, ánh đèn lờ mờ tạo ra những hình bóng kỳ lạ. Đến phòng của một trong những người đã tham dự buổi tiệc, Dương Phong gõ cửa.
“Xin mời vào,” một giọng nói từ bên trong vang lên. Họ bước vào, và Lý Minh nhận ra đây là quan chức tên Lê Trường, người đã có mặt trong buổi tiệc.
“Thưa Ngài Trường, chúng tôi muốn hỏi về buổi tiệc tối qua,” Dương Phong bắt đầu.
“Có gì không ổn?” Lê Trường hỏi, tỏ ra ngạc nhiên. “Tôi đã nói hết mọi thứ trong cuộc họp rồi mà.”
“Vậy thì chúng tôi muốn biết, liệu ông có thấy Vũ Hạo ra ngoài không?” Lý Minh hỏi, không bỏ lỡ cơ hội.
“Vũ Hạo? À… tôi nghĩ là không. Tôi không để ý,” Lê Trường lắp bắp, ánh mắt chuyển động không ngừng.
“Tại sao ông lại không để ý đến một cận vệ nổi bật như vậy?” Dương Phong nhấn mạnh.
“Tôi chỉ… chỉ chăm chú vào các cuộc trò chuyện khác,” ông ta nói, nhưng sự chần chừ trong giọng nói khiến Lý Minh cảm thấy có điều gì đó không đúng.
“Ông cần nhớ kỹ lại, vì cuộc sống của nhiều người đang phụ thuộc vào sự thật.” Dương Phong kiên quyết. “Nếu ông biết điều gì đó, hãy nói ra.”
Lê Trường im lặng một hồi, rồi thở dài. “Tôi… tôi đã nghe thấy có người nói về việc Vũ Hạo đã gặp ai đó trong vườn vào tối hôm đó.”
“Một người nào đó?” Lý Minh hỏi, tim nàng đập nhanh.
“Tôi không biết họ là ai. Họ chỉ nói rằng có một cuộc gặp gỡ bí mật. Tôi không nghĩ nhiều về điều đó… cho đến khi xảy ra chuyện này,” ông ta nói, vẻ mặt hoảng sợ.
“Cảm ơn, Ngài Trường,” Dương Phong nói. “Chúng tôi sẽ điều tra thêm.”
Khi bước ra khỏi phòng, Lý Minh quay sang Dương Phong. “Cuộc gặp gỡ bí mật… có thể đó là nguyên nhân dẫn đến cái chết của Hạo. Chúng ta cần tìm ra người đó ngay lập tức!”
Dương Phong gật đầu, ánh mắt sắc lạnh. “Chúng ta sẽ tìm ra người đã gặp Vũ Hạo và phơi bày sự thật. Nhưng trước hết, hãy cẩn thận. Bóng tối đang dần bao trùm hoàng cung này.”
Khi họ rời khỏi, cảm giác hồi hộp như một cơn gió lạnh lướt qua, cùng với những câu hỏi không lời giải đáp. Cái chết của Vũ Hạo không chỉ là một vụ án giết người, mà là một mảnh ghép của một âm mưu lớn hơn mà họ chưa thể nhìn thấy.
Ánh sáng và bóng tối vẫn đang giao tranh, nhưng quyết tâm tìm kiếm sự thật của Lý Minh và Dương Phong ngày càng mạnh mẽ. Họ biết rằng cuộc chiến này mới chỉ bắt đầu.