Tình yêu và phản bội trong Hoàng cung - Chương 9
Chương 9: Cuộc Đối Đầu
Ánh sáng ban mai len lỏi qua những ô cửa sổ của hoàng cung, nhưng tâm trạng Lý Minh lại u ám. Nàng biết rằng cuộc đối đầu với Quan Huy và những kẻ đồng lõa đã gần kề. Hôm nay, nàng sẽ phải đứng lên chiến đấu vì sự thật, vì Vũ Hạo, và vì cả vương quốc này.
“Chúng ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho ngày hôm nay,” Dương Phong nói khi cả hai cùng nhau bước ra khỏi phòng riêng. Hắn cảm nhận được sức nặng của từng bước chân, nhưng lòng đầy quyết tâm.
“Đúng vậy. Tôi sẽ không để những kẻ phản bội này tiếp tục thao túng hoàng cung,” Lý Minh khẳng định. “Nếu họ dám làm hại tôi, họ cũng sẽ phải trả giá.”
“Chúng ta cần phải giữ bình tĩnh. Hãy nhớ rằng chúng ta đã có đủ chứng cứ để buộc tội họ,” Dương Phong nhắc nhở.
“Vâng, nhưng họ cũng sẽ không ngần ngại phản công. Chúng ta phải cẩn thận,” Lý Minh nói, lòng đầy lo lắng nhưng cũng kiên quyết.
Khi họ đến hội trường, các quan chức đã có mặt đông đủ. Quan Huy đứng giữa phòng, vẻ mặt tự mãn nhưng có chút căng thẳng. Hắn nhận ra Lý Minh và Dương Phong tiến vào, và nụ cười trên môi hắn nhanh chóng tắt lịm.
“Hoàng hậu, ngài đã đến sớm,” Quan Huy nói, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
“Tôi đã sẵn sàng để nói chuyện về cái chết của Vũ Hạo,” Lý Minh tuyên bố, giọng nàng vang vọng trong không gian tĩnh lặng.
“Một cái chết đáng tiếc,” một quan chức khác lên tiếng. “Nhưng tại sao ngài lại phải khơi lại những đau thương đã qua?”
“Bởi vì đó không chỉ là một cái chết thông thường. Đó là một sự phản bội!” Dương Phong nói, ánh mắt sắc lạnh. “Chúng ta sẽ không để điều này trở thành một bí mật bị chôn vùi.”
“Ngươi dám buộc tội ta?” Quan Huy tức giận. “Ngươi không có chứng cứ nào để chứng minh điều đó!”
“Có chứ. Chúng ta đã thu thập được đủ thông tin để chứng minh sự tham gia của ngươi vào cái chết của Vũ Hạo,” Lý Minh khẳng định, lòng tràn đầy quyết tâm. “Ta đã nghe thấy cuộc trò chuyện của các ngươi, những lời nói về việc loại bỏ những kẻ cản trở.”
Sự im lặng bao trùm khắp hội trường. Những quan chức nhìn nhau, sự lo lắng hiện rõ trên từng gương mặt. Quan Huy, nhận ra rằng tình hình đã vượt khỏi tầm kiểm soát, bắt đầu lùi lại.
“Ngươi không thể làm điều này!” Hắn gào lên. “Ngươi không biết ta có thể làm gì nếu bị dồn vào chân tường!”
“Chúng ta không quan tâm đến những đe dọa của ngươi,” Dương Phong nói. “Chúng ta chỉ cần sự thật. Ngươi không còn có thể che giấu nó lâu hơn nữa.”
“Cô ta không có quyền quyết định gì ở đây,” Quan Huy nói với sự châm biếm. “Cô ta chỉ là một Hoàng hậu. Ta sẽ không để một kẻ yếu đuối như cô làm hoảng loạn hoàng cung này.”
“Yếu đuối?” Lý Minh cất cao giọng. “Ngươi không biết gì về sự mạnh mẽ của ta. Ta đã từng chịu đựng và đấu tranh để bảo vệ bản thân và vương quốc này. Giờ đây, ta sẽ không dừng lại cho đến khi sự thật được phơi bày.”
“Hãy cẩn thận, Hoàng hậu. Nếu ngươi muốn tiếp tục, ta sẽ không ngần ngại sử dụng mọi thủ đoạn cần thiết để bảo vệ bản thân,” Quan Huy đe dọa.
“Đúng vậy, chúng ta cũng sẽ làm mọi cách để bảo vệ sự thật,” Dương Phong đáp lại, không nao núng.
“Tôi không muốn cuộc họp này trở thành một cuộc chiến tranh,” một quan chức khác lên tiếng, cảm giác lo lắng đang lan rộng. “Có thể chúng ta nên bình tĩnh lại và thảo luận một cách hòa bình.”
“Hòa bình? Các ngươi đã không hòa bình khi lên kế hoạch loại bỏ một cận vệ trung thành!” Lý Minh chất vấn, sự phẫn nộ hiện rõ trong giọng nói.
“Ngươi không có bằng chứng,” Quan Huy nói, nhưng giờ đây, hắn có vẻ lúng túng. “Chỉ là những lời nói suông.”
“Đúng, nhưng những lời nói này sẽ có sức mạnh nếu không có ai đứng lên chống lại nó,” Dương Phong cảnh báo.
“Chúng ta sẽ không dừng lại ở đây,” Lý Minh khẳng định. “Nếu các ngươi từ chối thừa nhận sự thật, ta sẽ đưa những chứng cứ này ra trước toàn bộ triều đình và người dân.”
“Tôi sẽ không cho phép điều đó xảy ra!” Quan Huy hét lên, sự hoảng loạn hiện rõ trên mặt. “Ngươi sẽ phải hối hận vì đã dám đứng lên chống lại ta!”
“Chúng ta đã đến đây, và không ai có thể quay lại,” Lý Minh nói, ánh mắt kiên định. “Sự thật sẽ được phơi bày, và những kẻ phản bội sẽ phải trả giá cho những gì đã làm.”
Những lời này như một nhát dao cắt đứt không khí im lặng trong hội trường. Quan Huy và các đồng minh của hắn bắt đầu tỏ ra lo lắng, khi nhận ra rằng sức mạnh của Lý Minh và Dương Phong không thể bị đánh giá thấp.
“Chúng ta sẽ phải đối mặt với những hậu quả nghiêm trọng nếu không hành động ngay,” một quan chức khác nói, sự sợ hãi hiện rõ. “Có thể chúng ta nên bàn bạc để tìm ra giải pháp hòa bình hơn.”
“Tôi không còn muốn hòa bình với những kẻ đã phản bội mình,” Lý Minh nói. “Họ đã chứng minh rằng họ không đáng được tin tưởng.”
Cuộc đối đầu này không chỉ là một cuộc chiến giữa những cá nhân, mà còn là một cuộc chiến về sự sống còn của những giá trị và lòng trung thành. Lý Minh đã quyết tâm không chỉ để trả thù cho cái chết của Vũ Hạo mà còn để làm trong sạch hoàng cung này.
Dương Phong đứng bên cạnh nàng, lòng đầy quyết tâm. “Hãy để sự thật dẫn lối cho chúng ta, Hoàng hậu. Chúng ta sẽ không dừng lại cho đến khi ánh sáng chiến thắng bóng tối.”
Khi bầu không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, Lý Minh cảm nhận được sức mạnh của quyết tâm trong lòng. Nàng đã sẵn sàng để chiến đấu cho công lý, và không có gì có thể ngăn cản nàng.