Tình Yêu Và Sự Hiểu Lầm - Chương 2
Chương 2: Sóng Gió Đầu Tiên
Một buổi sáng, khi đang làm việc tại văn phòng, Tuấn nhận được tin nhắn từ một người bạn cũ, Hùng, người mà anh không liên lạc đã lâu. Tin nhắn này chứa một lời cảnh báo khiến anh không khỏi băn khoăn.
Hùng: “Tuấn, nghe này, tôi không muốn can thiệp vào chuyện của cậu, nhưng tôi nghĩ cậu nên biết điều này. Có tin đồn rằng Minh Thư đã từng có quan hệ với một doanh nhân giàu có để leo lên trong sự nghiệp. Tôi không biết thực hư ra sao, nhưng cậu nên cẩn thận.”
Tuấn đọc đi đọc lại tin nhắn, cảm thấy một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng. Anh không muốn tin vào những lời đồn đại này, nhưng quá khứ bị phản bội khiến anh không thể bỏ qua một cách dễ dàng.
Suốt cả ngày, Tuấn không thể tập trung vào công việc. Anh luôn nghĩ đến Thư, về những lời đồn đại và những gì họ đã trải qua cùng nhau. Khi buổi chiều đến, anh quyết định gọi điện cho Thư.
Tuấn: (giọng trầm) “Chào Thư, anh đây. Em có rảnh không? Anh muốn gặp em tối nay để nói chuyện.”
Thư: (vui vẻ) “Chào anh! Tất nhiên rồi. Chúng ta gặp nhau ở quán cà phê lần trước nhé?”
Tuấn: “Được rồi. Anh sẽ đến sớm.”
Khi gặp nhau tại quán cà phê, Tuấn không thể che giấu sự căng thẳng của mình. Thư nhanh chóng nhận ra điều này.
Thư: (quan tâm) “Anh sao vậy? Có chuyện gì xảy ra à? Trông anh có vẻ không được vui.”
Tuấn: (ngập ngừng) “Thư, anh vừa nhận được một tin nhắn từ một người bạn. Anh… anh nghe nói có tin đồn về em và một doanh nhân nào đó. Anh không biết liệu điều đó có đúng không, nhưng anh không thể ngừng suy nghĩ về nó.”
Thư bị sốc trước những lời nói của Tuấn. Cô cảm thấy trái tim mình như bị đâm một nhát đau đớn. Cô cố gắng giữ bình tĩnh nhưng không giấu được sự thất vọng.
Thư: (giọng run run) “Anh đang nói gì vậy? Anh thực sự tin vào những tin đồn vô căn cứ đó sao? Anh nghĩ em là loại người đó ư?”
Tuấn: (bối rối) “Anh không biết phải nghĩ sao, Thư. Anh chỉ biết rằng điều này khiến anh không thể yên lòng. Anh cần em giải thích cho anh hiểu.”
Thư: (tức giận) “Giải thích ư? Em đã làm việc chăm chỉ suốt nhiều năm để đạt được thành công của mình. Em không cần dựa vào ai cả! Anh nghĩ em lại có thể làm điều đó chỉ để thăng tiến sao?”
Tuấn: (thở dài) “Anh xin lỗi, Thư. Có lẽ anh quá lo lắng, nhưng anh đã từng bị tổn thương trước đây và anh không muốn trải qua điều đó thêm một lần nữa.”
Thư: (nhìn Tuấn với ánh mắt buồn bã) “Anh không tin em, đúng không? Điều này khiến em cảm thấy anh không hề hiểu em. Em nghĩ chúng ta cần thời gian để suy nghĩ lại về mối quan hệ này.”
Tuấn: (hoảng hốt) “Thư, anh không muốn mất em. Chỉ là… anh cần thời gian để xử lý mọi thứ. Xin hãy hiểu cho anh.”
Thư: (đứng dậy) “Em hiểu rồi. Nhưng em không thể ở bên một người không tin tưởng em. Khi nào anh thực sự tin em, hãy tìm em. Còn bây giờ, em cần thời gian cho chính mình.”
Thư bước ra khỏi quán cà phê, để lại Tuấn ngồi một mình với nỗi hối hận. Anh nhận ra rằng sự nghi ngờ của mình đã đẩy Thư ra xa, và anh không biết liệu mình có thể sửa chữa sai lầm này hay không. Nhưng một điều anh chắc chắn, đó là anh yêu Thư và không thể tưởng tượng cuộc sống mà không có cô.