Tình Yêu và Sự Hy Sinh - Chương 1
Chương 1: Gặp Gỡ Định Mệnh
Trong không gian ấm áp của quán cà phê nhỏ nằm ở góc phố, Mai chăm chỉ pha chế từng ly cà phê với đôi tay khéo léo. Tiếng xay hạt cà phê hòa quyện cùng tiếng trò chuyện nhộn nhịp của khách hàng tạo nên một không khí dễ chịu, yên bình. Một buổi chiều như bao buổi chiều khác, nhưng hôm nay, có một ánh mắt đang chăm chú dõi theo từng cử động của cô từ xa.
Dương, một nhà văn trẻ, đang ngồi ở góc quán, mắt không rời khỏi hình dáng nhỏ bé nhưng đầy kiên định của Mai. Anh đã đến đây nhiều lần, chỉ để tìm cảm hứng viết lách và, vô tình, mỗi lần lại bị cuốn hút bởi sự giản dị và nụ cười ấm áp của cô gái ấy. Hôm nay, anh quyết định sẽ bắt chuyện với cô.
Dương đứng dậy, tiến lại gần quầy pha chế. Mai ngước lên nhìn anh, đôi mắt to tròn của cô lóe lên chút ngạc nhiên.
Dương: (Mỉm cười nhẹ nhàng) “Chào em, anh là Dương. Anh thấy em làm việc ở đây mỗi ngày, và thật lòng, anh rất thích cách em pha chế cà phê. Cứ như em đang thổi hồn vào từng giọt cà phê vậy.”
Mai hơi bối rối, nhưng nụ cười vẫn giữ trên môi. Cô đáp lại với giọng nói nhẹ nhàng.
Mai: (Mỉm cười) “Cảm ơn anh. Em chỉ là cố gắng làm công việc của mình thôi. Anh đến đây thường xuyên, đúng không?”
Dương: (Gật đầu) “Đúng vậy. Anh đến đây vừa để tìm cảm hứng viết lách, vừa để tận hưởng không khí ở đây… và, tất nhiên, vì ly cà phê đặc biệt của em.”
Mai bật cười, đôi mắt sáng lên.
Mai: (Hài hước) “Vậy thì em phải cẩn thận hơn khi pha cà phê cho anh rồi. Ai biết được, biết đâu anh lại viết về em trong câu chuyện của mình.”
Dương: (Nhướng mày, trêu chọc) “Ai biết được, đúng không? Có thể em sẽ trở thành nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết tiếp theo của anh.”
Cả hai bật cười, bầu không khí trở nên thoải mái hơn. Mai không ngờ cuộc trò chuyện lại dễ dàng và tự nhiên đến vậy. Trong lòng cô cảm thấy một điều gì đó mới mẻ và ấm áp.
Dương: (Ngừng một chút, rồi nói tiếp) “Thật ra, anh muốn hỏi, em đã bao giờ nghĩ đến việc theo đuổi một điều gì đó lớn hơn không? Như trở thành một nghệ sĩ chẳng hạn?”
Mai thoáng giật mình, nhìn Dương với ánh mắt ngạc nhiên.
Mai: (Ngập ngừng) “Sao anh lại biết…? Em chưa bao giờ nói với ai về ước mơ này.”
Dương: (Mỉm cười dịu dàng) “Anh nhìn thấy cách em ngắm nhìn những bức tranh treo trên tường mỗi khi em có thời gian rảnh. Đôi mắt em sáng lên, giống như đang nhìn một điều gì đó hơn cả sự yêu thích đơn thuần.”
Mai im lặng trong giây lát, cảm thấy lòng mình như được thấu hiểu. Cô cắn môi, rồi thở dài.
Mai: “Đúng, em từng mơ ước trở thành một nghệ sĩ. Nhưng cuộc sống không đơn giản như vậy, anh biết mà… Em phải làm việc để hỗ trợ gia đình.”
Dương cảm nhận được sự chân thành và nỗi niềm sâu lắng trong từng lời nói của Mai. Anh gật đầu, ánh mắt kiên định.
Dương: “Anh hiểu. Nhưng đừng bao giờ từ bỏ ước mơ của mình, Mai. Đôi khi, những ước mơ cần phải có một chút dũng cảm và một chút hy sinh để trở thành hiện thực.”
Mai nhìn vào mắt anh, cảm nhận được sự chân thành và quan tâm trong từng lời nói. Cô mỉm cười nhẹ nhàng, cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn.
Mai: (Nhẹ nhàng) “Cảm ơn anh, Dương. Em sẽ cố gắng nhớ lời anh.”
Từ giây phút đó, giữa Mai và Dương đã có một sự kết nối vô hình, một mối dây liên kết được hình thành từ sự đồng cảm và thấu hiểu. Họ tiếp tục trò chuyện, mỗi câu nói đều như đưa họ lại gần nhau hơn một chút, cho đến khi cả hai không còn muốn rời xa.
Câu chuyện tình yêu của họ bắt đầu từ buổi chiều ấy, trong không gian nhỏ bé của quán cà phê, và với những lời nói chân thành, giản dị mà sâu sắc.