Tình Yêu và Sự Hy Sinh - Chương 2
Chương 2: Những Khoảnh Khắc Bình Yên
Thời gian trôi qua, Mai và Dương dần dần trở nên thân thiết hơn. Những buổi chiều tại quán cà phê đã trở thành những cuộc hẹn không hẹn trước của họ. Dương thường đến vào lúc tan tầm, khi quán bớt đông khách và Mai có chút thời gian rảnh để ngồi lại trò chuyện với anh. Họ kể cho nhau nghe về cuộc sống, về ước mơ, và những suy nghĩ sâu kín mà cả hai chưa từng chia sẻ với ai khác.
Một chiều mưa, Dương xuất hiện tại quán với một chiếc ô đen lớn. Anh cởi áo khoác, rũ những giọt mưa còn đọng lại trên vai áo và mỉm cười khi thấy Mai đang lau bàn gần cửa sổ.
Dương: (Hài hước) “Anh cứ nghĩ trời mưa như thế này chắc chắn em sẽ nghỉ sớm. Nhưng hình như anh đã nhầm.”
Mai quay lại, cười nhẹ.
Mai: (Trêu chọc) “Nếu anh đã nhầm thì có thể quay về ngay bây giờ, còn kịp mà.”
Dương: (Giả vờ ngạc nhiên) “Ôi, thật sao? Vậy thì anh phải quay lại thôi.”
Dương xoay người bước ra phía cửa như thể sắp rời đi. Mai bật cười, vội chạy đến giữ tay anh lại.
Mai: (Vui vẻ) “Đừng đi chứ! Em chỉ đùa thôi mà.”
Cả hai cười lớn, rồi ngồi xuống chiếc bàn quen thuộc. Mai mang đến cho Dương một ly cà phê nóng và một chiếc bánh ngọt nhỏ.
Dương: (Nhìn chiếc bánh, thích thú) “Em biết anh thích bánh này à?”
Mai: (Gật đầu) “Em để ý thấy anh luôn gọi món này mỗi khi đến quán. Em nghĩ chắc anh thích nó.”
Dương: (Nhẹ nhàng) “Em để ý nhiều quá nhỉ?”
Mai cúi mặt, hơi đỏ mặt nhưng nụ cười vẫn nở trên môi.
Mai: “Thì… em chỉ muốn khách hàng vui thôi mà.”
Dương bật cười, nhìn sâu vào mắt cô.
Dương: “Mai, em thật đặc biệt. Anh chưa từng gặp ai như em. Em có biết không?”
Mai ngước nhìn anh, ánh mắt hơi ngại ngùng nhưng cũng tò mò.
Mai: “Đặc biệt thế nào?”
Dương nhìn vào đôi mắt sáng của cô, như thể anh muốn nói hết mọi điều trong lòng.
Dương: “Em khiến mọi thứ xung quanh mình trở nên tốt đẹp hơn. Ngay cả khi chỉ là một ly cà phê, em cũng làm nó trở nên đặc biệt. Và anh thích điều đó ở em.”
Mai lặng im, cảm thấy trái tim mình như đập nhanh hơn. Cô không biết nói gì, chỉ cảm nhận được một cảm giác ấm áp đang lan tỏa trong lòng.
Mai: (Thì thầm) “Cảm ơn anh, Dương. Em cũng rất thích nói chuyện với anh.”
Bầu không khí trở nên im lặng trong giây lát, chỉ còn tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ. Đột nhiên, Dương đứng dậy, chìa tay ra trước mặt Mai.
Dương: “Em có muốn đi dạo dưới mưa không?”
Mai ngạc nhiên, nhìn anh chằm chằm.
Mai: (Cười khúc khích) “Anh đùa à? Đi dạo dưới mưa? Chúng ta sẽ ướt như chuột lột mất.”
Dương: (Nghiêm túc) “Đôi khi, những khoảnh khắc kỳ lạ nhất lại trở thành những kỷ niệm đáng nhớ nhất. Em có dám không?”
Mai do dự trong giây lát, nhưng rồi nụ cười của Dương khiến cô cảm thấy yên tâm. Cô gật đầu, đặt tay mình vào tay anh.
Mai: “Được rồi, em sẽ đi cùng anh.”
Họ bước ra khỏi quán cà phê, bước chân của họ hòa cùng tiếng mưa rơi. Dương mở chiếc ô lớn, che cho cả hai, nhưng những giọt mưa lạnh vẫn rơi lác đác lên khuôn mặt họ. Mai cười khúc khích khi những giọt mưa chạm vào má cô, còn Dương thì chỉ nhìn cô với ánh mắt dịu dàng.
Dương: “Em thấy không? Thế giới dưới mưa cũng thật đẹp, phải không?”
Mai gật đầu, nhìn Dương, cảm thấy như có một điều gì đó rất đặc biệt đang diễn ra. Cô cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay anh đang nắm lấy tay cô.
Mai: (Nhẹ nhàng) “Ừ, đẹp lắm. Cảm ơn anh vì đã kéo em ra khỏi quán cà phê và tận hưởng khoảnh khắc này.”
Dương mỉm cười, siết chặt tay cô hơn.
Dương: “Không cần cảm ơn đâu, Mai. Anh chỉ muốn chúng ta có thêm nhiều kỷ niệm đẹp cùng nhau.”
Cơn mưa tiếp tục rơi, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cả hai cảm thấy mình như đang đứng dưới một bầu trời đầy nắng. Từng khoảnh khắc bên nhau đều tràn ngập tiếng cười, sự chia sẻ và những cảm xúc chưa từng có trước đây.
Đó là những khoảnh khắc bình yên mà cả Mai và Dương đều sẽ nhớ mãi. Một tình yêu đang dần nảy nở, đẹp đẽ và tự nhiên như chính những cơn mưa mùa hạ.