Tình Yêu và Sự Hy Sinh - Chương 3
Chương 3: Bóng Tối Bao Phủ
Một buổi chiều muộn, khi Mai đang làm việc ở quán cà phê, điện thoại của cô rung lên liên tục. Số gọi đến là của mẹ. Mai lo lắng nhìn vào màn hình, cảm giác bất an dâng lên trong lòng. Cô vội vàng nghe máy.
Mẹ Mai: (Giọng khẩn thiết) “Mai, con mau về quê ngay… Cha con… ông ấy bị ngất và phải vào viện cấp cứu rồi.”
Mai tái mặt, không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Cô vội vã xin nghỉ sớm và chạy ra khỏi quán, nước mắt lăn dài trên má. Đúng lúc ấy, Dương bước vào, nhìn thấy Mai trong trạng thái hoảng loạn. Anh vội chạy tới giữ lấy vai cô.
Dương: (Lo lắng) “Mai, có chuyện gì vậy? Sao em trông hoảng hốt thế?”
Mai: (Khóc, giọng run rẩy) “Cha em… ông ấy… phải vào viện cấp cứu. Em phải về ngay…”
Dương không nói thêm lời nào, lập tức cầm lấy tay Mai.
Dương: “Anh sẽ đi cùng em. Để anh đưa em về.”
Không đợi Mai phản đối, Dương nhanh chóng kéo cô vào xe của mình. Trên đường đi, Mai nức nở không ngừng, lo lắng cho tình trạng của cha. Dương lái xe với tốc độ nhanh hơn bình thường, ánh mắt không rời khỏi con đường phía trước, lòng anh cũng ngổn ngang cảm xúc.
Đến bệnh viện, Mai vội vàng chạy vào, Dương theo sát phía sau. Họ tìm đến phòng bệnh của cha Mai, nơi bà mẹ đang ngồi gục bên giường. Thấy Mai, bà bật khóc.
Mẹ Mai: (Nức nở) “Cha con… ông ấy đang yếu lắm, Mai à. Bác sĩ nói cần phải phẫu thuật gấp, nhưng chúng ta… không đủ tiền…”
Mai nghe như sét đánh ngang tai. Cô nhìn vào gương mặt xanh xao, mệt mỏi của cha, trái tim cô như bị bóp nghẹt.
Mai: (Giọng run rẩy) “Con sẽ làm mọi cách, mẹ ạ… Chúng ta phải cứu cha.”
Dương đứng bên cạnh, cảm nhận được sự tuyệt vọng trong lời nói của Mai. Anh đặt tay lên vai cô, giọng nói kiên định.
Dương: “Mai, đừng lo. Anh sẽ giúp em. Anh có chút tiền tiết kiệm, chúng ta sẽ dùng nó để lo cho bác trai.”
Mai quay sang nhìn Dương, ngạc nhiên và cảm động.
Mai: (Mắt ngấn lệ) “Nhưng… đó là tiền của anh. Em không thể nhận…”
Dương: (Kiên quyết) “Không, Mai. Đây không phải lúc để từ chối sự giúp đỡ. Em cần phải tin anh. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua chuyện này.”
Mai không thể nói thêm lời nào. Cô gật đầu, nước mắt trào ra, cảm thấy lòng mình được an ủi bởi sự hiện diện của Dương. Anh nhanh chóng đến quầy lễ tân để đóng viện phí, trong khi Mai ngồi bên cha, nắm chặt tay ông.
Sau vài giờ chờ đợi căng thẳng, bác sĩ bước ra với gương mặt trầm ngâm.
Bác sĩ: “Ca phẫu thuật đã thành công, nhưng tình trạng của ông vẫn còn rất yếu. Chúng ta cần theo dõi thêm một thời gian dài.”
Mai thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô biết gánh nặng chi phí điều trị sẽ không hề nhỏ. Dương bước lại gần, anh nắm lấy tay cô, siết chặt.
Dương: (Nhẹ nhàng) “Mai, anh biết điều này rất khó khăn, nhưng anh sẽ luôn ở đây với em. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua.”
Mai cúi đầu, cảm thấy lòng mình trĩu nặng. Cô không biết mình nên vui vì cha đã qua khỏi cơn nguy kịch hay buồn vì gánh nặng tài chính đang chờ đợi. Cô mỉm cười yếu ớt với Dương.
Mai: “Cảm ơn anh, Dương. Em không biết phải làm thế nào nếu không có anh.”
Dương mỉm cười, nhưng trong lòng anh cũng chất chứa nhiều lo lắng. Anh biết tình hình sẽ không dễ dàng. Nhưng nhìn vào đôi mắt của Mai, anh quyết định sẽ hy sinh tất cả để giúp cô vượt qua thử thách này.
Ngày tháng trôi qua, Dương tiếp tục bên cạnh Mai, giúp đỡ cô mọi điều có thể. Anh bán chiếc xe và nhiều vật dụng cá nhân để góp tiền điều trị cho cha Mai. Anh không than phiền hay kêu ca, chỉ luôn giữ vững nụ cười để Mai có thêm nghị lực.
Một tối, khi Mai trở về từ bệnh viện, cô thấy Dương đang chờ ở cửa nhà cô với một túi thức ăn trên tay.
Dương: “Anh mang bữa tối đến cho em này. Em cần giữ sức khỏe để chăm sóc bác trai.”
Mai nhìn anh, lòng trào dâng niềm xúc động. Cô bước đến gần, đôi mắt ngấn lệ.
Mai: “Dương, em biết anh đã hy sinh rất nhiều vì em. Em không biết phải nói sao để cảm ơn anh…”
Dương đặt tay lên má cô, lau đi những giọt nước mắt.
Dương: (Nhẹ nhàng) “Đừng nói cảm ơn nữa, Mai. Anh làm tất cả những điều này vì anh yêu em.”
Mai im lặng, trái tim cô như đập mạnh hơn. Cô biết tình yêu của họ đang ngày càng lớn mạnh, nhưng đồng thời, cô cũng biết mình không thể tiếp tục để anh hy sinh như thế này mãi.
Cô quyết định sẽ phải làm điều gì đó, dù biết rằng nó có thể khiến cả hai đau lòng…