Tình Yêu và Sự Hy Sinh - Chương 5
Chương 5: Sự Hy Sinh Cuối Cùng
Sau cuộc trò chuyện khó khăn tại quán cà phê, Mai quyết định rời xa Dương. Cô tập trung vào công việc, nhận thêm những ca làm thêm tại quán cà phê, thậm chí tìm kiếm nhiều công việc khác để kiếm thêm thu nhập. Mỗi ngày của cô đều trôi qua trong sự mệt mỏi, nhưng cô chấp nhận mọi thứ để chu toàn cho gia đình.
Dương, mặc dù rất đau lòng, nhưng anh không thể ngồi yên. Anh biết Mai đã đưa ra quyết định vì muốn bảo vệ anh, nhưng anh không thể để tình yêu của họ tan biến như thế. Anh cố gắng liên lạc với Mai, nhưng cô liên tục từ chối gặp mặt hoặc trả lời tin nhắn. Dương biết mình cần phải làm điều gì đó để thay đổi tình thế.
Một ngày nọ, Dương nhận được một cuộc điện thoại từ người bạn thân của mình, một nhà tổ chức triển lãm nghệ thuật lớn trong thành phố.
Người bạn: “Dương, tớ nghe nói cậu đang gặp khó khăn với cô gái mà cậu yêu. Cậu có thể mời cô ấy tham gia triển lãm của tớ. Chúng ta luôn cần những tài năng mới.”
Dương mỉm cười, cảm nhận được một tia hy vọng.
Dương: “Cảm ơn cậu. Đây chính là cơ hội mà tớ đang tìm kiếm.”
Anh quyết định sẽ làm mọi cách để Mai quay lại với giấc mơ nghệ thuật của mình. Anh thu xếp một cuộc gặp với nhà tổ chức triển lãm, thuyết phục họ mời Mai tham gia. Sau nhiều lần thuyết phục, cuối cùng họ cũng đồng ý.
Một buổi sáng, Mai nhận được một cuộc điện thoại lạ từ nhà tổ chức triển lãm.
Người tổ chức: “Chào cô Mai, chúng tôi rất ấn tượng với các tác phẩm của cô. Chúng tôi muốn mời cô tham gia triển lãm nghệ thuật quốc tế sắp tới.”
Mai kinh ngạc, không tin vào tai mình. Cô đã từ bỏ ước mơ, không ngờ lại nhận được lời mời quan trọng như vậy.
Mai: (Bối rối) “Nhưng… tôi không biết liệu tôi có đủ điều kiện tham gia không…”
Người tổ chức: “Chúng tôi đã xem qua một số tác phẩm của cô qua lời giới thiệu từ một người bạn chung. Chúng tôi tin rằng cô có tài năng và chúng tôi rất mong muốn có sự góp mặt của cô.”
Mai biết rằng người đứng sau lời giới thiệu này không ai khác chính là Dương. Cô cảm thấy một sự xúc động mạnh mẽ trào dâng, nhưng cũng có một nỗi niềm sâu kín khiến cô do dự.
Cô gọi cho Dương, giọng nói của cô nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.
Mai: “Dương, em biết anh là người đã giúp em nhận được lời mời này. Nhưng em không thể chấp nhận nó. Em đã quyết định từ bỏ giấc mơ rồi.”
Dương thở dài, biết rằng đây là khoảnh khắc quan trọng.
Dương: (Nhẹ nhàng) “Mai, anh không làm điều này để ép buộc em. Anh làm vì anh tin vào tài năng của em. Đừng để bất kỳ khó khăn nào ngăn cản em sống với ước mơ của mình.”
Mai im lặng một lúc lâu, nước mắt lăn dài trên má. Cô cảm nhận được tình yêu và sự hy sinh của Dương qua từng lời nói.
Mai: (Giọng nghẹn ngào) “Nhưng em không thể để anh tiếp tục hy sinh vì em. Anh đã làm quá nhiều rồi…”
Dương: (Ngắt lời, kiên định) “Mai, nếu em không nhận lời, thì tất cả những gì anh đã làm sẽ trở nên vô nghĩa. Em xứng đáng với cơ hội này, và anh sẽ không dừng lại cho đến khi em nhận ra điều đó.”
Mai khóc nấc lên. Cô biết rằng Dương nói đúng. Anh đã luôn bên cạnh, luôn động viên cô theo đuổi ước mơ của mình. Cô không thể tiếp tục từ chối những gì anh đã làm vì cô.
Cuối cùng, Mai quyết định tham gia triển lãm. Cô bắt đầu làm việc chăm chỉ để hoàn thiện tác phẩm của mình. Trong những ngày chuẩn bị cho triển lãm, Dương luôn âm thầm hỗ trợ cô từ xa, không trực tiếp xuất hiện nhưng luôn theo dõi từng bước chân của cô.
Ngày triển lãm đến, Mai bước vào không gian rộng lớn với những bức tranh của mình được trưng bày. Cô cảm thấy hồi hộp, nhưng cũng đầy tự tin. Cô nhận được nhiều lời khen ngợi từ những người tham gia, và đặc biệt, tác phẩm của cô được đánh giá rất cao bởi các nhà phê bình nghệ thuật.
Khi buổi triển lãm kết thúc, Mai bước ra ngoài, lòng tràn ngập niềm vui và tự hào. Cô nhìn xung quanh, và từ xa, cô thấy Dương đứng đó, nở một nụ cười dịu dàng, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc.
Mai chạy tới ôm chầm lấy anh, nước mắt hạnh phúc tràn ra.
Mai: (Nức nở) “Cảm ơn anh, Dương. Em đã làm được rồi. Tất cả là nhờ anh…”
Dương ôm chặt lấy cô, vuốt nhẹ mái tóc mềm mại.
Dương: “Không, Mai. Tất cả là nhờ em. Em đã tự mình đứng lên, tự mình chiến đấu và không từ bỏ.”
Mai ngước lên nhìn anh, đôi mắt cô lấp lánh trong ánh sáng buổi chiều.
Mai: (Chân thành) “Nhưng em không thể làm được điều đó nếu không có tình yêu và sự hy sinh của anh.”
Dương mỉm cười, nhẹ nhàng nói.
Dương: “Anh sẵn sàng hy sinh tất cả vì em, Mai. Vì anh biết rằng tình yêu thật sự không chỉ là giữ lấy, mà đôi khi, là sẵn sàng buông tay để người mình yêu được tự do theo đuổi hạnh phúc.”
Mai hôn nhẹ lên má Dương, cảm nhận được sự ấm áp và tình yêu chân thành mà anh dành cho cô. Cô biết rằng họ đã vượt qua những thử thách lớn nhất và tình yêu của họ đã được củng cố hơn bao giờ hết.
Và rồi, họ cùng nắm tay nhau bước đi, với niềm tin rằng bất kể những khó khăn nào còn ở phía trước, họ sẽ luôn có nhau, cùng nhau vượt qua mọi thử thách.