Tội Lỗi Dưới Lòng Đất - Chương 2
Chương 2: Khám Phá Thế Giới Mới
Sau cuộc gặp với Tôn Thắng, Tiểu Bảo cảm thấy như mình đang đứng giữa một trận chiến không thể tưởng tượng nổi. Những câu chuyện về những công nhân mỏ biến mất cứ văng vẳng bên tai cô, và sự quyết tâm trong cô ngày càng mạnh mẽ. Cô phải tìm hiểu rõ hơn về những gì đang diễn ra.
Khi trời tối, Tiểu Bảo quay lại với người đàn ông đã gặp cô trước đó. Ông tên là Lưu Thái, một người có kiến thức sâu rộng về xã hội trong triều đại Đường. Cô hy vọng ông có thể giúp mình.
“Lưu Thái, ông có biết gì về những công nhân mỏ không?” Tiểu Bảo hỏi khi họ ngồi trong một quán trà nhỏ, ánh đèn lồng phát ra ánh sáng vàng ấm áp.
Lưu Thái thở dài, vẻ mặt trĩu nặng. “Có nhiều chuyện bí ẩn xung quanh các mỏ quặng. Những công nhân làm việc ở đó không chỉ bị bóc lột, mà còn có nguy cơ cao về tai nạn. Những kẻ mạnh luôn tìm cách trục lợi từ sự đau khổ của người khác.”
“Vậy tại sao không có ai dám lên tiếng?” cô hỏi, không khỏi cảm thấy bức xúc.
“Vì họ sợ. Tôn Thắng không chỉ là một quan chức, hắn còn có những tay chân sẵn sàng xử lý những kẻ dám phản kháng,” Lưu Thái giải thích.
Tiểu Bảo gật đầu, nhưng trong lòng cô vẫn đầy quyết tâm. “Tôi cần biết nơi nào có những công nhân đó. Tôi phải tìm ra sự thật.”
Sáng hôm sau, Tiểu Bảo quyết định tìm đến mỏ quặng nơi có nhiều vụ tai nạn. Đường đến đó đầy gập ghềnh, nhưng cô không ngần ngại. Những gì cô đã nghe khiến cô phải hành động ngay.
Khi đến nơi, khung cảnh thật tồi tệ. Những công nhân trông mệt mỏi và lo lắng, họ làm việc dưới những điều kiện khắc nghiệt. Tiểu Bảo lén lút quan sát, cố gắng tìm hiểu tình hình.
“Bác ơi, bác có thể cho tôi biết về những vụ tai nạn gần đây không?” cô hỏi một người công nhân lớn tuổi đang nghỉ ngơi.
Ông ta nhìn quanh, rồi cúi thấp đầu, thì thào: “Không nên nói, cô sẽ gặp rắc rối. Tôn Thắng luôn theo dõi.”
“Tôi không sợ. Tôi chỉ muốn giúp,” Tiểu Bảo kiên quyết.
Người công nhân thở dài, ánh mắt tràn ngập sự tuyệt vọng. “Mỗi ngày có ít nhất một người biến mất. Họ nói là đi làm, nhưng không ai thấy họ nữa. Tôn Thắng có một nơi bí mật… nhiều người đã không trở về từ đó.”
Tiểu Bảo chợt nhớ đến những tin đồn về một hầm mỏ bí mật mà Tôn Thắng quản lý. “Bác có thể chỉ cho tôi đến đó không?”
“Đừng làm vậy, cô sẽ gặp nguy hiểm!” ông cảnh báo.
“Xin bác, tôi chỉ cần một chút thông tin. Tôi phải biết sự thật,” Tiểu Bảo nài nỉ.
Sau một hồi thuyết phục, người công nhân đồng ý. “Đi theo tôi, nhưng hãy cẩn thận. Nơi đó không an toàn.”
Họ rời khỏi khu mỏ chính và tiến vào một khu vực hẻo lánh. Những tảng đá lớn che khuất lối đi, và không khí trở nên nặng nề hơn. Tiểu Bảo cảm thấy hồi hộp.
“Đây là nơi,” ông công nhân chỉ vào một lối đi nhỏ giữa các tảng đá. “Họ nói rằng nơi này có một hầm bí mật, nơi Tôn Thắng giữ những công nhân không quay về.”
Tiểu Bảo quyết định đi vào, lòng đầy lo lắng nhưng cũng đầy quyết tâm. Cô nhấc chân bước vào lối đi tối tăm, ánh sáng yếu ớt chiếu vào từ những khe hở trên tường.
Bước vào trong, cô cảm thấy không khí lạnh lẽo hơn. “Cẩn thận, đừng đi xa quá,” người công nhân nói, nhưng Tiểu Bảo đã tiến sâu hơn.
Bất ngờ, một tiếng động phát ra từ phía sau. Cô quay lại, thấy một bóng người lén lút di chuyển. “Ai đó?” cô gọi to.
Bóng người dừng lại, và trong chớp mắt, một thanh niên trẻ tuổi bước ra. “Ngươi là ai? Tại sao lại ở đây?” cậu ta hỏi, vẻ mặt đầy nghi ngờ.
“Tôi là Tiểu Bảo, một luật sư. Tôi đang tìm kiếm sự thật về những công nhân bị mất tích. Cậu có biết gì không?” cô giải thích.
“Cô không nên ở đây! Đây là nơi nguy hiểm!” cậu ta hốt hoảng.
“Nhưng tôi phải biết,” cô nói. “Có người nào còn sống không? Họ đang ở đâu?”
Cậu ta nhìn quanh, rồi quyết định tin tưởng cô. “Có một nhóm công nhân bị giam ở dưới lòng đất. Họ đang bị Tôn Thắng buôn bán.”
Tiểu Bảo cảm thấy chấn động. “Chúng ta phải cứu họ! Cậu có thể dẫn tôi đến đó không?”
“Được, nhưng phải cẩn thận,” cậu ta đồng ý, và họ cùng nhau tiến sâu vào bóng tối.
Họ đi qua những lối đi hẹp và ẩm ướt. Tiếng nước nhỏ giọt từ trên cao tạo ra âm thanh rợn người. Cuối cùng, họ đến trước một cánh cửa lớn, gỗ mục nát và có dấu vết bị khóa chặt.
“Đây là nơi họ giữ công nhân,” cậu thanh niên thì thầm. “Tôi đã nghe thấy tiếng kêu cứu từ bên trong.”
Tiểu Bảo cảm thấy tim đập nhanh. “Chúng ta phải tìm cách mở cửa.”
Cô bắt đầu kiểm tra xung quanh và phát hiện ra một chiếc khóa lớn. “Tôi cần một cái gì đó để mở khóa.”
“Tôi có một cái búa,” cậu thanh niên nói. “Nhưng chúng ta phải nhanh chóng, vì Tôn Thắng có thể đến bất cứ lúc nào.”
Cậu ta lấy búa ra và bắt đầu gõ vào khóa. Mỗi tiếng gõ khiến Tiểu Bảo cảm thấy hồi hộp hơn bao giờ hết. “Nhanh lên!” cô thúc giục.
Cuối cùng, với một tiếng “cạch”, cánh cửa mở ra. Họ bước vào và nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp: nhiều công nhân đang bị giam giữ, trông họ mệt mỏi và tuyệt vọng.
“Chúng ta đến đây để cứu các người!” Tiểu Bảo kêu lên.
“Nhưng Tôn Thắng sẽ không để chúng tôi đi dễ dàng,” một trong số họ lên tiếng.
“Cùng nhau, chúng ta có thể thoát ra!” cô nói, ánh mắt tràn đầy quyết tâm. “Hãy tin tưởng vào tôi.”
Họ nhanh chóng tổ chức lại, và trong khoảnh khắc, Tiểu Bảo biết rằng cuộc chiến này chỉ mới bắt đầu. Mọi thứ sẽ không dễ dàng, nhưng cô sẽ không dừng lại cho đến khi sự thật được phơi bày.