Tội Phạm Ẩn Danh - Chương 1
Chương 1: Vụ Án Đầu Tiên
Đêm khuya, những ngọn đèn đường loé sáng trên phố phường vắng vẻ. Lê Minh, thám tử nổi tiếng với nhiều vụ án phức tạp, đang ngồi trong văn phòng của mình, những hồ sơ chưa hoàn thành ngổn ngang trên bàn. Bỗng, tiếng chuông điện thoại vang lên, phá tan không khí tĩnh mịch.
“Thám tử Minh, tôi là Hùng, một nhà báo điều tra,” giọng nói bên kia nói nhanh. “Tôi vừa nhận được thông tin về một kẻ tội phạm bí ẩn. Hắn đã gây ra nhiều vụ cướp trong thành phố mà không để lại dấu vết.”
“Nghe có vẻ nghiêm trọng,” Minh nói, vừa lấy giấy bút ghi chú. “Hắn đã xuất hiện ở đâu?”
“Vụ gần nhất là ở cửa hàng điện thoại trên đường Lê Lợi. Họ mất toàn bộ hàng hóa mà không biết hắn ra sao. Tôi nghĩ bạn nên đến đó ngay bây giờ.”
“Tôi sẽ đến ngay.” Minh cúp máy, nhanh chóng khoác áo và chạy ra khỏi văn phòng.
Khi đến cửa hàng điện thoại, Minh thấy đám đông tụ tập bên ngoài. Cảnh sát đã có mặt, ghi nhận hiện trường. Anh lách qua đám đông, tiến vào trong.
“Chào thám tử Minh,” một cảnh sát nói, nhìn anh với vẻ nể phục. “Chúng tôi đã kiểm tra mọi thứ nhưng không tìm thấy dấu vết nào.”
Minh nhìn quanh, mắt quét qua các góc tường. Cửa hàng trông như vừa xảy ra một trận hỗn loạn. Các kệ hàng bị lật, và những chiếc điện thoại bị vứt ngổn ngang.
“Hãy cho tôi biết chính xác những gì đã xảy ra,” Minh yêu cầu.
“Nhân viên trực cửa hàng nói rằng hắn xuất hiện như một cái bóng,” một trong số các cảnh sát nói. “Hắn ra tay nhanh chóng, chỉ trong vòng vài phút. Không ai kịp phản ứng.”
“Và không ai nhìn thấy mặt hắn sao?” Minh hỏi, lông mày nhíu lại.
“Không, thậm chí còn không có camera nào ghi lại được hình ảnh của hắn. Rõ ràng hắn có kinh nghiệm và đã nghiên cứu kỹ lưỡng.”
Minh lắng nghe, cảm thấy nỗi băn khoăn trong lòng. Hắn không chỉ là một kẻ cướp thông thường. Đột nhiên, ánh mắt anh dừng lại ở một mảnh vải nhỏ mắc lại trên tường.
“Cái gì đây?” Minh nhặt mảnh vải lên, quan sát kỹ lưỡng. “Có ai để ý đến điều này không?”
“Mảnh vải? Chúng tôi không chú ý đến,” cảnh sát kia nói.
“Hãy giữ nó lại cho tôi,” Minh nói, lòng tràn đầy hy vọng. “Có thể đây là manh mối quan trọng.”
Khi rời khỏi cửa hàng, Minh bắt đầu suy nghĩ về những gì đã xảy ra. Ai là kẻ tội phạm này? Tại sao hắn lại tấn công những cửa hàng mà không để lại bất kỳ dấu vết nào?
Trở về văn phòng, Minh mở máy tính, tìm kiếm thông tin về các vụ cướp tương tự trong thành phố. Anh phát hiện ra rằng tất cả các vụ cướp đều diễn ra vào những đêm mưa. “Có lẽ hắn lợi dụng thời tiết để che giấu dấu vết,” Minh tự nhủ.
“Hơn nữa,” anh tiếp tục, “nếu hắn tấn công vào những cửa hàng trong cùng một khu vực, có thể hắn đang nhắm đến một mục tiêu lớn hơn.”
Minh quyết định tìm hiểu thêm về các cửa hàng đã bị cướp và tạo một bản đồ các vụ việc. Trong lúc đó, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
“Minh, tôi vừa nhận được tin,” Hùng nói, giọng có vẻ lo lắng. “Một vụ cướp vừa xảy ra ở quán cà phê đối diện công viên. Hắn lại ra tay rồi.”
“Chúng ta cần đến đó ngay,” Minh đáp, không chần chừ.
Khi đến quán cà phê, cảnh sát đã phong tỏa hiện trường. Minh và Hùng chen chân vào bên trong. Cảnh tượng một lần nữa khiến Minh cảm thấy hoảng sợ. Khách hàng hoảng loạn, nhân viên đứng như trời trồng. Một người phụ nữ chỉ vào phía quầy pha chế.
“Là hắn!” cô ta kêu lên. “Hắn đeo mặt nạ và chạy ra phía sau quán!”
“Chúng ta phải bắt kịp hắn!” Minh nói, lập tức chạy theo hướng đó. Hùng theo sát phía sau.
Cả hai lao ra khỏi quán, nhìn thấy kẻ tội phạm đang chạy nhanh về phía con hẻm. Minh và Hùng đuổi theo, chạy như điên giữa màn mưa. Cảnh vật xung quanh nhòe đi trong ánh đèn vàng.
“Hắn đi vào hẻm kia!” Hùng chỉ tay. Minh tăng tốc, kẻ tội phạm như một bóng ma, biến mất vào trong bóng tối.
“Hãy cẩn thận!” Minh cảnh báo. Họ rẽ vào hẻm và thấy kẻ tội phạm đang cố thoát ra. Minh nhanh chóng rút điện thoại, gọi báo cảnh sát.
“Hãy bao vây khu vực này! Chúng tôi đang theo dõi kẻ tình nghi!”
Nhưng khi đến gần, họ phát hiện ra rằng kẻ tội phạm đã biến mất một lần nữa. “Không thể nào!” Minh thốt lên, thất vọng.
“Chúng ta phải tìm ra hắn,” Hùng nói, nhìn Minh với ánh mắt kiên định. “Hắn không thể mãi ẩn mình như thế.”
Minh gật đầu, cảm giác bất an len lỏi trong lòng. “Tôi sẽ không để hắn thoát khỏi tay tôi lần nữa.”
Vụ án này mới chỉ bắt đầu, và Minh đã có một cảm giác mạnh mẽ rằng kẻ tội phạm này sẽ không thể tồn tại trong bóng tối mãi mãi.