Tội Phạm Ẩn Danh - Chương 2
Chương 2: Dấu Hiệu Đầu Tiên
Sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu sáng văn phòng của thám tử Lê Minh. Mặc dù đêm qua không mang lại kết quả như mong đợi, nhưng anh cảm thấy tràn đầy năng lượng để tiếp tục cuộc điều tra. Ngồi tại bàn làm việc, Minh bắt đầu sắp xếp lại các thông tin thu thập được từ hai vụ cướp vừa xảy ra.
“Mảnh vải mà tôi tìm thấy hôm qua có thể là manh mối,” anh tự nhủ. Minh mở chiếc tủ lạnh, lấy một chiếc túi nhựa, nhẹ nhàng cho mảnh vải vào trong. Sau đó, anh quyết định đến phòng thí nghiệm để phân tích chất liệu.
Khi Minh vừa đến phòng thí nghiệm, anh gặp bác sĩ Hải, một chuyên gia phân tích vật liệu. “Chào thám tử Minh, hôm nay có gì mới không?” Hải hỏi, ánh mắt ánh lên sự tò mò.
“Tôi cần anh giúp tôi phân tích mảnh vải này,” Minh đáp, đưa mảnh vải cho Hải.
Hải nhận lấy và đặt nó lên bàn. “Để tôi xem.” Anh bắt đầu kiểm tra kỹ lưỡng. “Đây có vẻ là loại vải chất lượng cao, thường được sử dụng trong quần áo thể thao hoặc đồ bảo hộ.”
“Vậy có thể xác định được nó từ đâu không?” Minh hỏi, không rời mắt khỏi Hải.
“Chắc chắn. Tôi sẽ kiểm tra thêm và báo cho bạn sớm thôi,” Hải trả lời, vừa lật đật ghi chép.
Sau khi rời khỏi phòng thí nghiệm, Minh quyết định quay lại hiện trường vụ cướp ở quán cà phê. “Tôi cần tìm hiểu kỹ hơn về những người có mặt tại đó,” anh nghĩ thầm.
Khi đến quán, Minh thấy cảnh sát vẫn đang làm việc. Họ đã thu thập được một số chứng cứ, nhưng chưa ai tìm ra được bất kỳ thông tin nào liên quan đến kẻ tội phạm.
“Chào thám tử Minh,” một cảnh sát tên Tuấn nói. “Chúng tôi đã phỏng vấn một số nhân chứng, nhưng hầu như không ai thấy rõ mặt hắn.”
“Tôi cần gặp nhân chứng chính,” Minh yêu cầu. “Cô ấy là người đã nhìn thấy hắn gần nhất.”
“Cô ấy vẫn còn ở đây,” Tuấn chỉ tay về phía một người phụ nữ đang ngồi trong góc quán, vẻ mặt tái nhợt. Minh đi lại gần.
“Xin chào, tôi là thám tử Lê Minh,” anh nói nhẹ nhàng. “Tôi biết cô đã trải qua một điều rất đáng sợ. Tôi cần giúp cô cung cấp một số thông tin.”
Người phụ nữ ngẩng đầu lên, ánh mắt sợ hãi nhưng vẫn kiên cường. “Tôi… tôi thấy hắn rất rõ. Hắn đeo một chiếc mặt nạ, nhưng tôi nhận ra hình xăm trên cánh tay hắn.”
“Hình xăm?” Minh hỏi, khơi dậy sự chú ý. “Cô có thể mô tả nó không?”
“Là một con rắn quấn quanh cây gậy,” cô nói, giọng run rẩy. “Hắn di chuyển rất nhanh, như thể đã luyện tập từ trước.”
“Cảm ơn cô rất nhiều. Đó là thông tin quý giá.” Minh mỉm cười để trấn an cô, rồi ghi lại vào sổ tay.
Sau khi rời khỏi quán cà phê, Minh trở về văn phòng, lòng tràn đầy hứng khởi. Hình xăm có thể là một điểm quan trọng trong cuộc điều tra. Anh quyết định tìm hiểu thêm về những người có hình xăm tương tự trong thành phố.
“Mình cần một kế hoạch,” Minh tự nhủ. “Cần phải xác định được kẻ tình nghi.”
Trong khi đang tìm kiếm thông tin trên mạng, điện thoại lại vang lên. Là bác sĩ Hải gọi.
“Thám tử Minh, tôi đã có kết quả phân tích mảnh vải,” Hải nói.
“Thế nào? Có tin tốt không?” Minh hỏi, lòng tràn đầy hy vọng.
“Đây là loại vải được sản xuất bởi một hãng thời trang nổi tiếng, chuyên cung cấp trang phục cho những người tham gia các hoạt động thể thao ngoài trời. Tôi đã tìm thấy một địa chỉ bán lẻ ở khu vực gần đây.”
“Rất tốt. Cảm ơn anh!” Minh cảm thấy phấn chấn. Đây có thể là một mảnh ghép quan trọng để tìm ra kẻ tội phạm.
Trở lại văn phòng, Minh lập tức tìm kiếm địa chỉ cửa hàng. Khi tìm thấy, anh quyết định đến đó ngay để điều tra thêm. Minh lái xe một mạch đến khu vực bán lẻ, nơi có cửa hàng thời trang nổi tiếng.
Bước vào cửa hàng, Minh thấy một nhân viên đang sắp xếp hàng hóa. “Xin chào, tôi là thám tử Lê Minh,” anh tự giới thiệu. “Tôi đang điều tra một vụ cướp liên quan đến một chiếc áo có thể được bán tại đây. Tôi có thể hỏi bạn một vài câu không?”
“Dĩ nhiên rồi,” nhân viên trả lời, ánh mắt ngạc nhiên. “Có gì tôi có thể giúp?”
“Bạn có nhớ có ai đã mua áo nào gần đây không? Có thể là loại vải mà tôi đang tìm kiếm,” Minh hỏi.
“Chúng tôi có nhiều khách hàng, nhưng có một khách hàng đặc biệt mà tôi nhớ. Anh ta đã mua một bộ đồ thể thao vào tối thứ bảy tuần trước,” nhân viên kể.
“Bạn có thể cho tôi biết thêm về anh ta không?” Minh hỏi, thấy tim mình đập nhanh.
“Có. Anh ta có hình xăm con rắn trên cánh tay,” nhân viên nói, khiến Minh dừng lại. “Tôi nghĩ đó chính là lý do mà tôi nhớ.”
“Cảm ơn bạn rất nhiều!” Minh nói, cảm giác như có ánh sáng le lói ở cuối đường hầm. Anh lập tức ghi lại thông tin, quyết tâm tìm ra kẻ cướp này trước khi hắn có thể ra tay một lần nữa.
Ra khỏi cửa hàng, Minh cảm thấy adrenaline chạy trong cơ thể. Anh quyết định truy tìm kẻ tình nghi ngay lập tức. “Hắn không thể thoát khỏi tay tôi,” Minh tự nhủ, trong lòng đầy quyết tâm.