Tôn Ngộ Không Chiến Đấu Với Quỷ Hác Ám - Chương 7
Chương 7: Sự Hi Sinh Của Ngọc Nữ
Sau khi đánh bại Hắc Phù Thủy, nhóm Ngộ Không tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc, nhưng họ không ngờ rằng một bóng tối còn lớn hơn đang ẩn mình trong hang động. Họ rời khỏi căn phòng lớn, tiến sâu hơn vào lòng đất, nơi mà Ngọc Nữ cảm nhận được một nguồn năng lượng đen tối mạnh mẽ.
“Chúng ta không thể dừng lại ở đây,” Ngọc Nữ nói, ánh mắt lo lắng. “Có một thế lực còn lớn hơn đang chờ đợi chúng ta phía trước. Ta có thể cảm nhận được điều đó.”
Ngộ Không gật đầu, ánh mắt kiên định. “Chúng ta phải tiêu diệt tận gốc sự đe dọa này để đảm bảo hòa bình cho thế giới.”
Họ tiến vào một hành lang dài và tối, ánh sáng từ cây đuốc trên tay Linh Nhi là nguồn sáng duy nhất. Hành lang dẫn họ đến một căn phòng lớn hơn, nơi một chiếc hố sâu tối tăm nằm ở trung tâm. Từ chiếc hố, một cơn lốc xoáy đen tối bốc lên, tạo ra một cảm giác lạnh lẽo và đáng sợ.
“Đây là nguồn gốc của sự đen tối,” Ngọc Nữ nói, giọng đầy quyết tâm. “Chúng ta phải phong ấn nó.”
Nhưng ngay khi họ tiến đến gần chiếc hố, một bóng đen khổng lồ hiện ra từ trong cơn lốc xoáy. Đó là một con quỷ khổng lồ, với đôi mắt đỏ rực và thân hình khổng lồ. Con quỷ gầm lên, tạo ra một luồng khí mạnh mẽ thổi bay cả nhóm ra xa.
“Chúng ta phải chiến đấu với nó!” Ngộ Không hét lên, nhảy lên cao và dùng gậy Như Ý tấn công vào con quỷ.
Trư Bát Giới và Sa Tăng cũng không ngừng tấn công, nhưng con quỷ quá mạnh mẽ. Mỗi cú đánh của họ dường như không thể làm nó suy yếu. Ngọc Nữ, đứng phía sau, tạo ra một kết giới bảo vệ, nhưng cô biết rằng kết giới này không thể giữ lâu.
“Chúng ta cần một kế hoạch khác!” Linh Nhi hét lên, tạo ra những luồng sáng tấn công vào con quỷ.
Ngọc Nữ nhìn con quỷ, ánh mắt quyết tâm. “Có một cách duy nhất. Ta sẽ phong ấn nó, nhưng để làm điều đó, ta phải hy sinh.”
Ngộ Không quay lại, ánh mắt sững sờ. “Không, Ngọc Nữ! Chúng ta sẽ tìm cách khác!”
“Không còn thời gian đâu, Ngộ Không. Ta phải làm điều này. Hãy tin ta,” Ngọc Nữ nói, giọng bình tĩnh nhưng đầy kiên quyết.
Ngọc Nữ giơ cao tay, tạo ra một luồng sáng trắng mạnh mẽ. Cô tiến đến gần chiếc hố, bắt đầu đọc những lời chú phong ấn. Con quỷ gầm lên, cố gắng thoát khỏi luồng sáng, nhưng Ngọc Nữ không ngừng lại.
“Ngọc Nữ, không!” Trư Bát Giới và Sa Tăng cũng gào lên, nhưng họ bị luồng khí mạnh mẽ từ con quỷ ngăn cản.
Ngọc Nữ nhìn Ngộ Không lần cuối, ánh mắt đầy yêu thương và kiên định. “Hãy sống tốt và bảo vệ thế giới này.”
Luồng sáng từ tay Ngọc Nữ trở nên mạnh mẽ hơn, bao phủ cả con quỷ và chiếc hố. Một tiếng nổ lớn vang lên, và cả căn phòng rung chuyển. Khi ánh sáng tắt, con quỷ và chiếc hố đã biến mất, nhưng Ngọc Nữ cũng không còn đứng đó nữa.
Ngộ Không, Trư Bát Giới và Sa Tăng đứng lặng, đau đớn nhìn nơi Ngọc Nữ đã hy sinh. Họ biết rằng cô đã phong ấn mãi mãi nguồn năng lượng đen tối, nhưng cái giá phải trả quá lớn.
“Ngọc Nữ… ngươi đã hy sinh để cứu chúng ta,” Ngộ Không nói, giọng run run.
Linh Nhi tiến tới, đặt tay lên vai Ngộ Không. “Cô ấy đã làm điều đó vì chúng ta, vì thế giới này. Chúng ta phải tiếp tục chiến đấu và bảo vệ những gì cô ấy đã hy sinh.”
Ngộ Không gật đầu, ánh mắt kiên định trở lại. “Đúng vậy. Chúng ta sẽ không để hy sinh của Ngọc Nữ trở nên vô nghĩa. Chúng ta sẽ bảo vệ thế giới này.”
Họ rời khỏi hang động, mang theo lời hứa bảo vệ hòa bình và lòng biết ơn sâu sắc đối với Ngọc Nữ. Cuộc hành trình của họ vẫn chưa kết thúc, nhưng với lòng dũng cảm và sự đoàn kết, họ tin rằng mình sẽ vượt qua mọi thử thách và mang lại ánh sáng cho thế giới.