Tôn Tử và Binh Pháp Tôn Tử - Chương 1
Chương 1: Khởi Đầu của Tôn Tử
Tôn Vũ, người mà sau này được biết đến với tên Tôn Tử, sinh ra trong một gia đình học giả ở nước Ngô. Từ nhỏ, ông đã tỏ ra rất thông minh và ham học. Cha ông, Tôn Lộc, từng là một tướng quân lỗi lạc, và ông dành nhiều thời gian để dạy Tôn Vũ về binh pháp và những chiến lược cơ bản.
Một buổi chiều nọ, Tôn Lộc ngồi bên cạnh Tôn Vũ dưới bóng cây đào trong vườn nhà. Trên bàn là những cuốn sách binh pháp cổ kính và những bản đồ chiến trận phức tạp. Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm của hoa đào.
Tôn Lộc: “Con à, con có biết vì sao cha lại dạy con những điều này không?”
Tôn Vũ: “Con nghĩ là vì cha muốn con hiểu rõ hơn về chiến tranh và cách để bảo vệ đất nước.”
Tôn Lộc: “Đúng vậy, nhưng còn một lý do quan trọng hơn. Chiến tranh không chỉ là về sự chém giết, mà còn là về trí tuệ và sự thông minh. Nếu biết cách dùng chiến lược, chúng ta có thể chiến thắng mà không cần đổ máu.”
Tôn Vũ: “Cha, cha có thể kể cho con nghe thêm về những trận chiến mà cha đã tham gia không? Con muốn học hỏi từ những kinh nghiệm thực tế của cha.”
Tôn Lộc mỉm cười, nhìn vào đôi mắt háo hức của con trai.
Tôn Lộc: “Được rồi, để cha kể cho con nghe về trận chiến tại Thủy Môn. Đó là một trong những trận chiến khó khăn nhất mà cha từng trải qua.”
Trong lúc Tôn Lộc kể chuyện, Tôn Vũ chăm chú lắng nghe, ghi nhớ từng chi tiết. Trận chiến tại Thủy Môn là một trận đánh mà quân đội của cha ông đã phải đối mặt với một lực lượng đông đảo hơn rất nhiều. Tuy nhiên, nhờ vào chiến lược thông minh, họ đã đánh bại kẻ thù và giành chiến thắng.
Tôn Lộc: “Trong trận chiến đó, chúng ta đã sử dụng chiến thuật ‘phân binh’. Chúng ta chia quân thành các đội nhỏ và tấn công từ nhiều phía, khiến kẻ thù không biết phải đối phó thế nào. Cuối cùng, chúng ta đã bao vây và đánh bại họ.”
Tôn Vũ: “Vậy là sự linh hoạt và biết cách sử dụng đội hình cũng rất quan trọng trong chiến tranh, phải không cha?”
Tôn Lộc: “Đúng vậy, con trai. Chiến tranh không chỉ dựa vào sức mạnh mà còn cần trí tuệ. Con phải luôn nhớ điều này.”
Ngày qua ngày, Tôn Vũ tiếp tục học hỏi từ cha mình. Ông không chỉ học về các chiến lược quân sự mà còn học cách suy nghĩ và phân tích tình huống một cách tỉ mỉ. Sự ham học và thông minh của Tôn Vũ nhanh chóng được mọi người xung quanh nhận thấy.
Một ngày nọ, khi Tôn Vũ đang tập luyện võ thuật trong sân, một người bạn của Tôn Lộc, tướng quân Hoàng Bình, đến thăm.
Hoàng Bình: “Chào Tôn Lộc, con trai của anh thật là xuất chúng. Tôi nghe nói cậu bé rất thông minh và ham học hỏi.”
Tôn Lộc: “Cảm ơn anh, Hoàng Bình. Tôi rất tự hào về Tôn Vũ. Nó không chỉ thông minh mà còn rất chăm chỉ.”
Hoàng Bình quay sang Tôn Vũ và cười.
Hoàng Bình: “Tôn Vũ, ta nghe nói con rất giỏi binh pháp. Con có muốn thử sức với một vài câu hỏi của ta không?”
Tôn Vũ lễ phép cúi chào và trả lời.
Tôn Vũ: “Dạ, thưa chú Hoàng Bình, con rất sẵn lòng.”
Hoàng Bình bắt đầu đặt ra những câu hỏi về các tình huống chiến tranh khác nhau. Tôn Vũ trả lời từng câu một cách chính xác và nhanh chóng, khiến cả Hoàng Bình và Tôn Lộc đều rất ấn tượng.
Buổi tối, sau khi Hoàng Bình rời đi, Tôn Lộc ngồi cùng Tôn Vũ dưới ánh trăng.
Tôn Lộc: “Con trai, cha rất tự hào về con. Con đã học hỏi rất nhanh và có thể trả lời được những câu hỏi khó của tướng quân Hoàng Bình. Cha tin rằng con sẽ còn tiến xa hơn nữa.”
Tôn Vũ: “Con cảm ơn cha. Con sẽ tiếp tục học hỏi và rèn luyện để trở thành một người hữu ích cho đất nước.”
Tôn Lộc: “Hãy nhớ, con trai, tri thức là sức mạnh. Con cần phải không ngừng học hỏi và rèn luyện để trở thành người tài giỏi.”
Và từ đó, Tôn Vũ tiếp tục con đường học hỏi và rèn luyện, chuẩn bị cho những thử thách lớn hơn trong tương lai. Qua những bài học từ cha và sự chăm chỉ của mình, ông bắt đầu xây dựng nền tảng cho sự nghiệp vĩ đại sau này.