Tôn Tử và Binh Pháp Tôn Tử - Chương 2
Chương 2: Tôn Tử và Triều Đình
Nhiều năm trôi qua, Tôn Vũ trở thành một thanh niên đầy tài năng và trí tuệ. Nhờ sự hướng dẫn của cha và sự chăm chỉ không ngừng, ông đã nắm vững các chiến lược quân sự và trở thành một chiến lược gia xuất sắc. Tiếng tăm của Tôn Vũ không ngừng lan rộng, và cuối cùng, ông nhận được lời mời từ triều đình nước Ngô.
Một buổi sáng, khi Tôn Vũ đang tập luyện trong sân nhà, một sứ giả của triều đình đến.
Sứ giả: “Tôn Vũ, ta mang theo thư từ triều đình. Ngô Vương Hạp Lư muốn mời ngài vào cung để gặp mặt.”
Tôn Vũ nhìn sứ giả với sự ngạc nhiên và tò mò. Ông nhận lấy bức thư và đọc nội dung. Sau đó, ông quay lại với cha mình.
Tôn Vũ: “Cha, triều đình muốn mời con vào cung để gặp Ngô Vương. Con nên làm gì?”
Tôn Lộc: “Đây là một cơ hội lớn, con trai. Nếu con có thể gây ấn tượng với Ngô Vương, con sẽ có cơ hội áp dụng những gì mình đã học vào thực tế. Hãy chuẩn bị và đi thôi.”
Ngày hôm sau, Tôn Vũ lên đường đến cung điện nước Ngô. Khi đến nơi, ông được dẫn vào đại điện, nơi Ngô Vương Hạp Lư đang ngồi trên ngai vàng, bên cạnh là những quan đại thần và tướng quân của triều đình.
Ngô Vương Hạp Lư: “Tôn Vũ, ta đã nghe nhiều về tài năng và trí tuệ của ngươi. Hôm nay, ta muốn nghe ngươi nói về những chiến lược và binh pháp mà ngươi đã học được.”
Tôn Vũ cúi đầu kính cẩn và trả lời.
Tôn Vũ: “Thưa đại vương, binh pháp không chỉ là về sự chém giết và phá hủy. Đó là về cách dùng trí tuệ để chiến thắng mà không cần đổ máu. Con tin rằng bằng cách áp dụng những chiến lược thông minh, chúng ta có thể bảo vệ và phát triển đất nước một cách bền vững.”
Ngô Vương gật đầu hài lòng và ra hiệu cho Tôn Vũ tiếp tục.
Tôn Vũ: “Binh pháp gồm nhiều nguyên tắc, nhưng điều quan trọng nhất là ‘tri kỷ tri bỉ, bách chiến bách thắng’. Nếu biết rõ mình và đối thủ, chúng ta có thể thắng mọi trận chiến. Ngoài ra, cần phải biết cách linh hoạt và thay đổi chiến thuật tùy vào tình huống cụ thể.”
Ngô Vương ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.
Ngô Vương Hạp Lư: “Ngươi nói rất đúng. Nhưng ta muốn thấy ngươi áp dụng những chiến lược này trong thực tế. Ta sẽ giao cho ngươi một nhiệm vụ quan trọng.”
Ngô Vương trao cho Tôn Vũ một bức thư chứa đựng thông tin về nhiệm vụ. Ông phải chỉ huy một đội quân nhỏ để trấn áp một cuộc nổi loạn ở biên giới nước Ngô. Đây là thử thách đầu tiên của Tôn Vũ trong vai trò chiến lược gia.
Ngày hôm sau, Tôn Vũ dẫn đội quân của mình tiến đến vùng biên giới. Khi đến nơi, ông nhận thấy rằng lực lượng nổi loạn đông đảo hơn nhiều so với đội quân của mình. Nhưng ông không nao núng, mà bắt đầu triển khai chiến lược.
Tôn Vũ: “Chúng ta sẽ chia quân thành các đội nhỏ và tấn công từ nhiều phía. Điều này sẽ khiến kẻ thù bối rối và không biết phải đối phó thế nào.”
Một trong những tướng quân trong đội quân của Tôn Vũ, Tướng Quân Lý, tỏ ra lo lắng.
Tướng Quân Lý: “Nhưng chúng ta ít người hơn họ rất nhiều. Liệu chiến lược này có hiệu quả không?”
Tôn Vũ: “Đừng lo lắng, tướng quân Lý. Sự linh hoạt và bất ngờ sẽ là lợi thế của chúng ta. Chỉ cần làm theo kế hoạch, chúng ta sẽ chiến thắng.”
Kế hoạch của Tôn Vũ diễn ra suôn sẻ. Các đội quân nhỏ của ông tấn công từ nhiều phía, khiến quân địch rơi vào tình trạng hỗn loạn. Sau một trận chiến ngắn ngủi nhưng quyết liệt, quân nổi loạn bị đánh bại hoàn toàn.
Khi trở về triều đình, Tôn Vũ được Ngô Vương và các quan đại thần ca ngợi.
Ngô Vương Hạp Lư: “Tôn Vũ, ngươi đã chứng minh được tài năng của mình. Từ nay, ngươi sẽ là chiến lược gia chính của nước Ngô. Hãy tiếp tục phát triển những chiến lược của mình và giúp ta bảo vệ đất nước.”
Tôn Vũ: “Thưa đại vương, con sẽ làm hết sức mình để không phụ lòng tin của người.”
Và từ đó, Tôn Vũ bắt đầu hành trình của mình trong triều đình nước Ngô, không ngừng học hỏi và áp dụng những chiến lược quân sự để bảo vệ và phát triển đất nước. Qua mỗi thử thách, ông càng trở nên vững vàng và tài giỏi hơn, chuẩn bị cho những trận chiến lớn hơn trong tương lai.