Trader Với Quyết Định Sống Còn - Chương 3
Chương 3: Quyết Định Khó Khăn
Những tuần tiếp theo, thị trường chứng khoán tiếp tục chìm trong sắc đỏ. Minh theo dõi từng diễn biến với sự lo lắng ngày càng tăng. Dù đã cố gắng giữ bình tĩnh, anh biết rằng thời gian không còn nhiều và một quyết định phải được đưa ra sớm.
Một buổi sáng, khi Minh ngồi trước máy tính, Quân gọi điện.
“Minh, tôi nghĩ chúng ta cần phải hành động ngay lập tức,” giọng Quân đầy căng thẳng vang lên từ đầu dây bên kia. “Thị trường không có dấu hiệu hồi phục, và nếu chúng ta không bán ngay, có thể sẽ mất hết.”
Minh hít một hơi thật sâu, cố gắng suy nghĩ rõ ràng. “Tôi hiểu, Quân. Nhưng nếu chúng ta bán bây giờ, chúng ta sẽ chấp nhận một khoản lỗ khổng lồ. Tôi vẫn còn chút hy vọng rằng thị trường có thể sẽ hồi phục.”
Quân im lặng trong vài giây, rồi nói, “Tôi hiểu điều đó, nhưng chúng ta phải thực tế. Có lẽ lần này tình hình sẽ không quay đầu nhanh chóng như những lần trước. Chúng ta không thể chờ đợi thêm nữa.”
Minh biết Quân nói đúng. Anh cảm thấy mình đang đứng trước ngã rẽ, mà ở đó bất kỳ quyết định nào cũng có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng. Nhưng anh không thể phớt lờ linh cảm của mình rằng thị trường sẽ sớm hồi phục.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Quân, Minh ngồi lặng thinh trước màn hình, đầu óc quay cuồng với hàng loạt suy nghĩ. Lời nói của Quân, những biểu đồ, và áp lực từ tình hình tài chính của gia đình đều xáo trộn trong tâm trí anh.
Đêm hôm đó, Minh và Lan ngồi đối diện nhau trong phòng khách, ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên khuôn mặt cả hai. Lan đã nhìn thấy sự mệt mỏi và nỗi lo lắng ngày càng lớn trong mắt Minh. Cô biết anh đang đứng trước một quyết định cực kỳ khó khăn.
“Minh, anh có nghĩ đến việc bán cổ phiếu chưa?” Lan hỏi, giọng đầy sự thấu hiểu.
Minh gật đầu, đôi mắt mệt mỏi. “Anh đã nghĩ đến điều đó. Quân cũng khuyên anh nên bán ngay để giảm thiểu thiệt hại. Nhưng anh vẫn có cảm giác rằng thị trường có thể hồi phục. Anh sợ rằng nếu bán bây giờ, chúng ta sẽ mất hết cơ hội.”
Lan suy nghĩ một lát rồi nói, “Em không hiểu nhiều về thị trường, nhưng em biết anh đã luôn đưa ra những quyết định đúng đắn trong quá khứ. Em tin rằng dù anh quyết định thế nào, đó sẽ là quyết định tốt nhất cho gia đình.”
Minh nhìn Lan, lòng tràn đầy sự biết ơn. Cô luôn đứng bên cạnh anh, dù mọi thứ có tồi tệ đến đâu. “Anh thực sự không biết mình nên làm gì, Lan. Anh sợ rằng quyết định sai lần này sẽ ảnh hưởng đến cả tương lai của chúng ta.”
Lan đặt tay lên vai Minh, nhìn anh với ánh mắt đầy sự khích lệ. “Minh, đôi khi trong cuộc sống, chúng ta phải chấp nhận rủi ro. Quan trọng là anh làm những gì anh tin là đúng. Dù kết quả thế nào, chúng ta sẽ đối mặt cùng nhau.”
Minh cảm thấy lòng mình ấm lại trước những lời nói của Lan. Sự tự tin từ cô lan tỏa đến anh, giúp anh bình tĩnh lại.
Sáng hôm sau, Minh thức dậy sớm hơn thường lệ. Anh ngồi trước màn hình máy tính, nhìn chằm chằm vào các con số biến động liên tục. Đây là thời điểm mà anh cần phải đưa ra quyết định cuối cùng.
Sau một lúc lâu suy nghĩ, Minh hít một hơi thật sâu và đặt tay lên bàn phím. Anh quyết định sẽ bán ra một phần cổ phiếu, giữ lại phần còn lại như một hy vọng cuối cùng vào sự hồi phục của thị trường. Đó là một quyết định mang tính cân bằng giữa rủi ro và cơ hội.
Khi thực hiện lệnh bán, Minh cảm thấy như một phần gánh nặng đã được dỡ bỏ khỏi vai mình. Nhưng anh cũng biết rằng đây chỉ là khởi đầu của một giai đoạn khó khăn hơn nữa. Dù kết quả thế nào, anh tin rằng mình đã đưa ra quyết định tốt nhất có thể trong hoàn cảnh này.
Minh ngồi lại ghế, nhắm mắt lại và thở phào nhẹ nhõm. Dù vẫn còn lo lắng, nhưng anh biết mình đã làm tất cả những gì có thể. Và điều quan trọng nhất, anh vẫn có gia đình bên cạnh để chia sẻ những khó khăn này.