Trận Chiến Giữa Các Vương Quốc - Chương 1
Chương 1: Khởi Đầu Của Cuộc Chiến
Ngôi làng nhỏ Eldermoor nằm yên bình bên bờ sông, giữa những cánh đồng xanh mướt. Alaric, một chàng trai trẻ, sống với cha mẹ và em gái trong một ngôi nhà đơn sơ. Mỗi ngày, Alaric đều dậy sớm để ra đồng làm việc, chăm sóc mùa màng. Nhưng gần đây, bầu không khí trong làng trở nên nặng nề và u ám.
Một buổi sáng, khi Alaric đang cày ruộng, ông Thủ lĩnh làng đã đến thăm, khuôn mặt ông nhăn lại vì lo lắng.
“Alaric!” Ông gọi lớn. “Nghe nói có một cuộc tấn công từ Drakenor sắp diễn ra. Chúng ta cần chuẩn bị!”
“Ông có chắc không?” Alaric hỏi, trái tim anh đập mạnh. “Họ sẽ không dám tấn công vào đây, đúng không?”
“Cái gì cũng có thể xảy ra. Hãy thông báo cho mọi người!” Thủ lĩnh khẽ gật đầu.
Tin tức về cuộc chiến tranh giữa Aeloria và Drakenor đã lan rộng, nhưng làng Eldermoor vẫn hy vọng rằng họ sẽ không trở thành mục tiêu. Alaric rời đồng và chạy về nhà, nơi em gái Elena đang chơi với những con búp bê bằng rơm.
“Chị, chị nghe thấy tin gì chưa?” Alaric thở hổn hển. “Chúng ta có thể bị tấn công!”
Elena nhìn anh với đôi mắt to tròn, “Có thật không, anh? Chúng ta phải làm gì bây giờ?”
“Chúng ta cần chuẩn bị. Anh sẽ giúp em và mẹ mang một số thực phẩm đến chỗ an toàn,” Alaric nói, cố gắng giữ bình tĩnh.
Cuộc Tấn Công Đến
Đêm đến, làng Eldermoor chìm trong im lặng, nhưng không khí nặng nề khiến mọi người không thể ngủ được. Alaric nằm trằn trọc trên giường, nghĩ về những gì sẽ xảy ra nếu Drakenor tấn công.
Bỗng, tiếng gõ cửa mạnh mẽ vang lên. “Mở cửa! Chúng ta cần giúp đỡ!” một giọng nói khẩn cấp từ bên ngoài vọng vào.
Alaric vội vàng chạy ra mở cửa. Một nhóm dân làng hoảng loạn đứng bên ngoài. “Lính Drakenor đang đến! Họ đang tấn công!” một người hét lên.
“Chạy đi! Mọi người hãy chạy vào rừng!” Alaric hét lớn. Nhưng lúc này, tiếng bước chân nặng nề đã vang lên.
Đột nhiên, một nhóm lính Drakenor xông vào làng, áo giáp lấp lánh dưới ánh trăng, mặt họ đằng đằng sát khí. Alaric hoảng hốt khi thấy những người lính xông vào nhà mình.
“Mau, đi ra ngoài!” Alaric kéo tay Elena. “Chúng ta phải chạy!”
Nhưng trước khi họ có thể rời đi, một người lính đã chặn đường họ. “Dừng lại! Các ngươi sẽ không thoát được!” hắn gào lên, rút kiếm ra.
“Chạy đi!” Alaric hét lên, liều lĩnh xông về phía lính Drakenor, không có thời gian để nghĩ. Hắn ta giơ kiếm lên, nhưng Alaric kịp né tránh. “Elena, hãy đi trước!” Alaric nói, giọng anh lạc đi vì sợ hãi.
“Không, anh!” Elena khóc, đôi mắt cô tràn đầy nước mắt. “Em không muốn rời xa anh!”
“Hãy đi đi! Anh sẽ đuổi theo!” Alaric hét lớn, quyết tâm bảo vệ em gái. Anh quay lại đối đầu với lính Drakenor, cảm giác máu nóng dồn lên não.
Cuộc Đụng Độ
Alaric lao vào tên lính, nhanh chóng bám chặt lấy tay hắn và đẩy hắn ngã. Nhưng kẻ còn lại từ phía sau đã giáng một cú đấm mạnh vào bụng Alaric, khiến anh ngã xuống đất.
“Ngươi không thể cứu được ai!” tên lính cười, giọng điệu đầy chế nhạo.
“Tôi sẽ không để các ngươi làm hại gia đình tôi!” Alaric gầm lên, đứng dậy. Anh nhìn thấy Elena đã chạy ra phía sau ngôi nhà, sự quyết tâm bùng lên trong lòng.
Alaric cầm một cành cây gãy, dùng làm vũ khí. Anh nhắm thẳng vào tên lính vừa đánh mình, đấm mạnh vào mặt hắn. Hắn ngã lăn ra đất, nhưng Alaric biết rằng đây chưa phải là lúc để ăn mừng.
“Mau đuổi theo!” tên lính còn lại gầm lên, lao về phía Alaric.
Alaric chạy nhanh, trái tim anh đập loạn nhịp. Anh cảm thấy mình không còn thời gian. Khi đến gần chỗ Elena, anh nhìn thấy mẹ mình, bà đang cố gắng bảo vệ căn nhà khỏi đám lính.
“Mẹ! Chúng ta phải đi ngay bây giờ!” Alaric kéo tay mẹ, nhưng bà lắc đầu.
“Con phải cứu họ! Không thể để những kẻ này phá hủy mọi thứ!” bà gào lên, mắt tràn ngập nước mắt.
“Mẹ, không!” Alaric nói, không thể chấp nhận. “Chúng ta sẽ không sống sót nếu ở lại đây!”
Lựa Chọn Đau Đớn
Lúc này, một tiếng nổ vang lên, một mảnh tường nhà bỗng sập xuống. Alaric không còn thời gian để tranh cãi. Anh kéo mẹ và Elena rời khỏi hiện trường, chạy vào rừng.
“Chạy, nhanh lên!” Alaric vừa nói vừa nhìn về phía làng, nơi khói bốc lên nghi ngút. Làng quê của anh, nơi anh đã lớn lên, đang bị thiêu rụi.
“Chúng ta không thể để họ phá hoại tất cả!” Alaric nói, mắt rưng rưng. “Tôi sẽ trở lại và bảo vệ làng!”
“Chúng ta không còn gì nữa!” mẹ Alaric kêu lên, gục đầu vào vai anh.
“Không, mẹ! Chúng ta còn có nhau!” Alaric đáp, quyết tâm giữ vững tinh thần.
Nhưng trong lòng anh, nỗi đau mất mát đã bắt đầu len lỏi. Anh biết rằng cuộc sống của mình đã thay đổi mãi mãi. Cơn gió đêm lạnh lẽo thổi qua, mang theo mùi khói cháy và những ký ức về một tuổi thơ bình yên, giờ đã trở thành những mảnh vụn.
“Tôi sẽ trở lại,” Alaric thề với bản thân. “Tôi sẽ chiến đấu cho những gì tôi đã mất.”
Đêm đó, Alaric và gia đình lẩn trốn trong rừng, nhưng trong lòng anh đã thắp lên một ngọn lửa quyết tâm. Cuộc chiến vừa mới bắt đầu.