Tránh được cái chết - Chương 10
Chương 10: Kết Thúc Của Vòng Lặp
Ánh sáng dịu nhẹ bao quanh Minh và Lan khi họ đứng giữa không gian rộng lớn, cảm giác yên tĩnh và bình an dần thay thế cho sự hỗn loạn và sợ hãi. Không còn bóng tối rình rập, không còn tiếng thì thầm ghê rợn, tất cả dường như đã lùi xa. Họ vừa vượt qua thử thách cam go nhất, nhưng trong lòng cả hai vẫn còn sự hoài nghi: Liệu vòng lặp đã thực sự bị phá vỡ?
“Minh, cậu nghĩ chúng ta đã thực sự thoát khỏi nó chưa?” Lan hỏi, giọng cô vẫn còn chút dè dặt.
Minh nhìn quanh, mọi thứ dường như đã ổn định trở lại, nhưng cậu vẫn cảm thấy có điều gì đó chưa được giải quyết hoàn toàn. “Mình cũng không chắc,” cậu trả lời, mắt hướng về phía trước, nơi căn phòng rộng lớn vẫn đang tỏa sáng. “Có lẽ chúng ta cần tìm thêm một dấu hiệu để chắc chắn rằng mọi thứ đã kết thúc.”
Bất chợt, phía trước họ, người đàn ông áo choàng đen xuất hiện trở lại. Nhưng lần này, ánh mắt ông ta không còn lạnh lẽo và xa cách nữa, mà thay vào đó là một sự trầm tĩnh, gần như thông cảm.
“Chúc mừng các ngươi,” ông ta nói, giọng trầm ấm vang lên trong không gian. “Các ngươi đã làm được điều mà ít ai có thể làm được. Các ngươi đã phá vỡ vòng lặp.”
Lan và Minh nhìn nhau, rồi cả hai tiến về phía người đàn ông. “Vậy là chúng tôi đã thực sự thoát khỏi nó?” Minh hỏi, giọng cậu vẫn còn mang theo chút nghi ngờ.
Người đàn ông gật đầu chậm rãi. “Vòng lặp của các ngươi đã kết thúc, nhưng hành trình này không chỉ là việc đối mặt với nỗi sợ và phá vỡ chu kỳ. Nó còn là quá trình khám phá sự thật về bản thân. Các ngươi đã học được điều quan trọng nhất – rằng bóng tối không phải là kẻ thù, mà chính là một phần của các ngươi.”
Lan khẽ thở phào, nhưng cô vẫn hỏi: “Vậy còn cuốn sách? Tại sao nó lại xuất hiện và dẫn chúng tôi qua tất cả những điều này?”
Người đàn ông mỉm cười nhẹ nhàng. “Cuốn sách đó là phương tiện để các ngươi tìm ra con đường của mình. Nó không chỉ ghi lại những tai nạn hay vòng lặp chết chóc. Nó là một bài kiểm tra tâm trí, kiểm tra sự kiên định và sức mạnh bên trong của mỗi người. Chỉ khi các ngươi sẵn sàng đối mặt với nỗi sợ lớn nhất, các ngươi mới có thể tìm thấy sự thật và tự do.”
Minh nhìn xuống cuốn sách cũ kỹ trong tay, rồi quay lại nhìn người đàn ông. “Vậy cuốn sách này sẽ biến mất cùng với vòng lặp sao?”
Người đàn ông gật đầu. “Đúng vậy. Nó đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Các ngươi không còn cần đến nó nữa.” Nói rồi, ông ta đưa tay ra hiệu, và cuốn sách trong tay Minh từ từ tan biến thành những đốm sáng nhỏ, bay lên không trung rồi biến mất hoàn toàn.
Lan nhìn theo ánh sáng tàn dần, khẽ thở dài. “Tôi vẫn còn nhiều thắc mắc, nhưng có lẽ điều quan trọng nhất bây giờ là chúng ta đã sống sót.”
Người đàn ông áo choàng đen bước lên một bước, ánh mắt ông ta trở nên nghiêm nghị hơn. “Các ngươi đã vượt qua thử thách, nhưng đừng quên rằng cuộc sống thực sự của các ngươi vẫn tiếp tục. Những nỗi sợ trong vòng lặp chỉ là một phần của những gì các ngươi sẽ phải đối mặt ngoài kia. Nhưng giờ đây, các ngươi đã biết cách đối mặt với nó.”
Minh khẽ gật đầu. “Chúng tôi sẽ nhớ điều đó. Và chúng tôi sẽ không để nỗi sợ kiểm soát cuộc sống của mình nữa.”
Người đàn ông mỉm cười lần cuối. “Tốt. Giờ đây, hãy quay trở lại thế giới thực của các ngươi. Hãy sống với sự hiểu biết mới về bản thân và về những thử thách mà cuộc sống sẽ mang lại.”
Một luồng sáng mạnh mẽ bỗng nhiên bao trùm lấy cả Minh và Lan. Cả hai nhắm mắt lại theo phản xạ, và khi mở mắt ra, họ đã đứng giữa sân trường – vào đúng vị trí mà họ đã bước vào thử thách ban đầu. Tất cả đều bình thường như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Không còn bóng tối, không còn sự hỗn loạn. Mọi thứ xung quanh yên bình, và cuộc sống dường như vẫn tiếp diễn như mọi ngày.
Lan nhìn quanh, rồi quay sang Minh. “Chúng ta… thực sự đã quay lại rồi.”
Minh mỉm cười, cảm giác nhẹ nhõm dâng tràn trong lòng. “Ừ, chúng ta đã trở về.”
Cả hai đứng im lặng một lúc, để mọi thứ dần chìm vào sự bình yên. Nhưng trong lòng, họ biết rằng cuộc hành trình đã giúp họ hiểu ra nhiều điều. Minh và Lan đã đối mặt với những nỗi sợ lớn nhất của mình, và giờ đây, họ đã mạnh mẽ hơn, tự tin hơn để tiếp tục đối mặt với cuộc sống.
“Lan, cảm ơn cậu,” Minh nói, mắt nhìn sâu vào mắt Lan. “Nếu không có cậu, mình không chắc mình có thể vượt qua được.”
Lan mỉm cười, ánh mắt ấm áp. “Không cần cảm ơn đâu, Minh. Chúng ta đã làm điều này cùng nhau. Và mình tin rằng từ giờ, bất kỳ thử thách nào cũng không thể làm chúng ta chùn bước nữa.”
Minh gật đầu, lòng tràn đầy sự tự tin. “Đúng vậy. Cuộc sống thực sự bắt đầu từ đây.”
Cả hai quay lưng bước đi, để lại phía sau những điều bí ẩn mà họ vừa trải qua. Tuy vòng lặp đã kết thúc, nhưng cuộc hành trình của họ vẫn còn rất dài. Với sự mạnh mẽ và hiểu biết mới, Minh và Lan biết rằng họ đã sẵn sàng đối mặt với bất kỳ điều gì đến trong tương lai.