Tránh được cái chết - Chương 2
Chương 2: Manh Mối Từ Quá Khứ
Ba ngày. Đó là tất cả thời gian Minh có để tìm cách tránh khỏi cái chết được tiên đoán trong cuốn sách. Từ lúc dòng chữ đó xuất hiện, cậu không thể ngừng nghĩ về nó. Nỗi lo sợ cứ bao trùm lấy Minh, nhưng cậu biết rằng mình không thể ngồi yên chờ đợi. Có lẽ, cuốn sách này không chỉ cảnh báo, mà còn chứa đựng chìa khóa để cậu có thể sống sót.
Tối hôm đó, Minh và Lan ngồi bên nhau trong căn phòng nhỏ tại ký túc xá. Trên bàn, cuốn sách kỳ bí vẫn mở ra, lấp ló dưới ánh sáng yếu ớt của đèn học.
“Cậu nghĩ chúng ta nên bắt đầu từ đâu?” Lan hỏi, phá vỡ sự im lặng căng thẳng.
Minh suy nghĩ một lúc, rồi đáp: “Mình nghĩ phải tìm hiểu sâu hơn về nguồn gốc của cuốn sách này. Chắc chắn nó không phải chỉ là một cuốn nhật ký thông thường. Có lẽ, ai đó đã viết ra với mục đích cảnh báo… hoặc có thể đã sống qua những tình huống tương tự.”
“Nhưng làm sao chúng ta biết được ai là tác giả? Cuốn sách không ghi tên, và ngôn ngữ trong đó rất cổ,” Lan thắc mắc, tay khẽ lật từng trang giấy đã ngả màu vàng.
“Đúng, nhưng nếu nhìn kỹ, có một số dấu vết nhỏ ở rìa trang sách. Những vết mực này có thể là manh mối.” Minh chỉ tay vào những dòng chữ nhỏ khó đọc ở góc trang.
Lan gật đầu đồng tình, nhưng ánh mắt vẫn lộ rõ sự lo lắng: “Chúng ta không có nhiều thời gian. Ba ngày… có thể chỉ còn lại vài giờ.”
Minh cúi đầu, suy nghĩ. “Chúng ta sẽ phải sử dụng kiến thức về lịch sử của mình để tìm ra cách phá giải. Trong cuốn sách này có nhắc đến nhiều sự kiện trong quá khứ. Những tai nạn đó, nếu ta có thể hiểu được hoàn cảnh, có lẽ ta sẽ tránh được tương tự.”
Lan ngồi lặng yên trong giây lát, rồi chợt nói: “Cậu có nhớ bài giảng về dịch hạch mà chúng ta học không? Những người sống sót trong dịch hạch đã tránh lây nhiễm như thế nào? Có thể có một cách nào đó mà chúng ta có thể áp dụng.”
Minh nhướng mày: “Đúng! Dịch hạch là một ví dụ hoàn hảo về việc làm thế nào để sống sót qua những thời kỳ nguy hiểm. Nếu chúng ta có thể tìm hiểu sâu hơn về các thảm họa lịch sử và cách người ta đã sống sót, có lẽ chúng ta sẽ tìm ra quy tắc giúp mình.”
“Nhưng vấn đề là… không phải dịch hạch, mà là một cái chết cụ thể nào đó đang chờ đợi cậu trong ba ngày tới.” Lan nói khẽ, mắt chăm chú nhìn vào cuốn sách.
Minh đồng tình, cảm thấy nặng nề. Cậu lật tiếp vài trang nữa và phát hiện một ghi chú khác:
“Ngày 15 tháng 10, năm 1347. Người đàn ông trẻ bị ngã từ trên cao trong khi chạy trốn khỏi đám cháy lớn ở vùng quê. Bản năng sống sót đã thất bại vì không ai nhận ra dấu hiệu sớm của ngọn lửa.”
“Đám cháy?” Minh thì thầm. “Đây là một trong những thảm họa đã xảy ra trước đây… Chúng ta có thể sử dụng điều này!”
“Ý cậu là gì?” Lan nhíu mày.
“Có thể mình sẽ không chết theo cách nào đó đột ngột, mà có một dấu hiệu sớm giống như vụ cháy này. Nếu mình nhận ra những dấu hiệu nguy hiểm trước khi nó xảy ra, mình có thể tránh được,” Minh giải thích, cảm giác hy vọng lóe lên trong lòng.
Lan gật đầu chấp nhận, nhưng rồi cô lo lắng: “Nhưng làm sao cậu biết được dấu hiệu nào là quan trọng? Chúng ta không thể đoán mò được, Minh à.”
Minh đứng lên, bắt đầu đi lại trong phòng, cố gắng suy nghĩ: “Có lẽ mình cần phải thật sự cẩn thận với tất cả mọi thứ trong vài ngày tới. Đặc biệt là những tình huống có vẻ bình thường nhưng có thể biến thành nguy hiểm.”
Lan chợt nhớ ra điều gì đó: “Tối nay ký túc xá sẽ kiểm tra an toàn cháy nổ. Đó có thể là một manh mối liên quan đến vụ cháy mà cuốn sách nhắc tới.”
Minh dừng lại, gật đầu mạnh mẽ: “Chúng ta phải thật cẩn thận, không thể để bất kỳ điều gì qua mặt mình. Để ý từng chi tiết nhỏ nhất, từng dấu hiệu bất thường. Bất cứ điều gì.”
Ngay lúc đó, điện thoại của Minh rung lên. Một tin nhắn từ quản lý ký túc hiện lên: “Tối nay 20:00 sẽ diễn ra buổi diễn tập phòng cháy chữa cháy. Tất cả sinh viên có mặt đầy đủ.”
Lan và Minh nhìn nhau, ánh mắt lo lắng xen lẫn sự quyết tâm. Họ biết rằng điều gì đó quan trọng đang đến gần, và không có thời gian để lãng phí.
“Chúng ta sẽ bắt đầu từ buổi diễn tập tối nay,” Minh nói, giọng đầy quả quyết. “Nếu cuốn sách này thực sự là lời cảnh báo, thì mình sẽ dùng lịch sử để cứu mạng mình.”
Lan đứng dậy, đồng hành cùng Minh: “Chúng ta sẽ tìm ra cách, không có gì phải lo.”
Minh khẽ cười, dù trong lòng vẫn còn nặng nề bởi nỗi lo. Cuộc chạy đua với thời gian chính thức bắt đầu.