Tránh được cái chết - Chương 3
Chương 3: Dấu Hiệu Của Ngọn Lửa
Tối hôm đó, Minh và Lan đứng trong sân ký túc xá, nơi tất cả sinh viên đã tập trung để tham gia buổi diễn tập phòng cháy chữa cháy. Đèn sân mờ ảo, tiếng người xôn xao khắp nơi. Không khí căng thẳng bao trùm lấy Minh, cậu không thể ngừng nghĩ về cuốn sách và dòng chữ cảnh báo cái chết trong ba ngày.
“Minh, cậu không sao chứ? Trông cậu như đang căng thẳng lắm,” Lan hỏi, khi nhận thấy Minh không rời mắt khỏi xung quanh.
“Mình ổn, chỉ là mình lo về những gì có thể xảy ra tối nay thôi,” Minh đáp, ánh mắt vẫn đảo qua từng chi tiết nhỏ trong sân. “Mình không thể bỏ qua bất kỳ dấu hiệu nào.”
“Chúng ta sẽ phải tỉnh táo, nhưng cũng đừng quá hoảng loạn. Có lẽ không có gì đáng lo đâu,” Lan cố gắng trấn an, nhưng trong giọng nói của cô vẫn hiện lên nỗi lo âu.
Tiếng còi vang lên báo hiệu bắt đầu buổi diễn tập. Nhân viên an ninh của trường đứng trên sân khấu nhỏ, hướng dẫn sinh viên các biện pháp an toàn cơ bản khi có cháy. Minh tập trung lắng nghe, cố gắng nhận ra bất kỳ điều gì bất thường, nhưng tất cả có vẻ diễn ra rất bình thường.
Khi bài hướng dẫn gần kết thúc, Minh bất ngờ cảm thấy có gì đó khác lạ. Không phải từ sân, mà từ tòa nhà ký túc xá phía sau lưng họ. Minh quay lại, ánh mắt dán vào những cửa sổ tối om. Cảm giác ớn lạnh lan tỏa khi cậu thấy một ánh sáng đỏ nhấp nháy từ tầng ba – nơi phòng của cậu và Lan.
“Lan! Nhìn kìa!” Minh hốt hoảng chỉ tay về phía cửa sổ.
Lan quay lại, nhìn theo hướng Minh chỉ. Đôi mắt cô mở to khi nhận ra điều gì đang diễn ra. “Minh, đó là phòng của chúng ta! Cậu nghĩ sao?”
Trước khi Minh kịp đáp lời, một mùi khét lẹt bốc lên trong không khí, mùi của nhựa cháy. Đám sinh viên bắt đầu nhốn nháo, và không khí từ từ trở nên căng thẳng hơn. Tiếng la hét bắt đầu vang lên khi một làn khói mỏng từ từ trườn ra khỏi cửa sổ tầng ba.
“Không thể nào… Đây không phải diễn tập!” Minh thét lên, lao nhanh về phía tòa nhà.
“Minh! Cẩn thận!” Lan gọi theo, chạy theo cậu.
Cả hai chạy nhanh về phía cầu thang. Minh không thể ngừng nghĩ về cảnh báo trong cuốn sách. “Ngọn lửa sẽ bắt đầu từ nơi không ngờ đến…” Có lẽ đây chính là điều mà cuốn sách đã cảnh báo. Minh cảm thấy nỗi sợ dâng lên, nhưng cũng biết rằng cậu không thể dừng lại. Nếu ngọn lửa này là dấu hiệu của cái chết sắp đến, Minh phải tìm cách đối phó ngay.
Khi đến gần cầu thang, họ gặp một bảo vệ đang chặn lại đám sinh viên khác. “Không ai được lên tầng trên, ngọn lửa đang lan ra nhanh chóng!”
“Phòng của tôi ở đó! Tôi cần kiểm tra!” Minh hét lên, cố gắng vượt qua bảo vệ.
“Không được!” Người bảo vệ gắt gỏng, ngăn Minh lại. “Cháy thật rồi, không ai được lên.”
Minh quay lại nhìn Lan, ánh mắt đầy lo lắng. “Chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Lan nhìn xung quanh, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Minh, có thể chúng ta không cần phải lên đó. Cậu nghĩ xem, trong sách nói về một vụ cháy lớn, nhưng điều quan trọng không phải là chạy trốn khỏi ngọn lửa, mà là nhận ra dấu hiệu sớm.”
Minh nhíu mày: “Cậu đang nói gì?”
“Nghe này,” Lan giải thích, “cuốn sách ghi rằng ngọn lửa là dấu hiệu. Điều đó có nghĩa là đây chỉ là khởi đầu của một chuỗi sự kiện. Nếu chúng ta có thể hiểu được dấu hiệu này, có thể chúng ta sẽ biết cái gì sẽ xảy ra tiếp theo.”
Minh thở sâu, cố gắng bình tĩnh lại. “Cậu nói đúng. Chúng ta phải dùng cái này như manh mối.”
Ngay lúc đó, một tiếng nổ lớn vang lên từ tầng ba. Ánh lửa bùng lên từ cửa sổ, soi rõ khung cảnh hỗn loạn xung quanh. Đám sinh viên hoảng sợ chạy tán loạn, còn Minh và Lan bị ép sát vào tường bởi làn người đông đúc. Lửa nhanh chóng lan rộng, như muốn nhấn chìm cả tòa nhà.
“Chúng ta phải ra khỏi đây ngay!” Lan hét lên qua tiếng ồn ào.
Minh gật đầu, cố gắng tìm lối thoát. Khi cả hai chạy ra khỏi đám đông, Minh bất ngờ cảm thấy có gì đó không đúng. Dòng người đang chạy về phía ngược lại với cửa ra chính. Minh kéo tay Lan lại. “Không, chúng ta không nên đi hướng này. Mình cảm thấy có gì đó sai sai.”
Lan nhìn cậu thắc mắc: “Nhưng mọi người đều chạy về hướng đó!”
Minh nhíu mày, cảm giác trực giác cảnh báo. Cậu quay lại nhìn lối thoát hiểm gần đó và nhớ lại một ghi chú khác trong cuốn sách: “Khi ngọn lửa lan ra, những ai chạy theo đám đông đều không thoát được.”
“Đi lối này!” Minh kéo tay Lan, chạy về phía cửa thoát hiểm.
Hai người nhanh chóng rời khỏi tòa nhà qua lối thoát hiểm, trong khi tiếng la hét và khói bụi bao trùm lấy toàn bộ ký túc xá. Khi đã ra ngoài an toàn, Minh ngồi thở dốc, mồ hôi lấm tấm trên trán.
“Minh, cậu đã cứu chúng ta,” Lan thở phào, giọng run rẩy.
Minh nhìn cô, cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập. Nhưng cậu biết đây chưa phải là kết thúc. Ngọn lửa này chỉ là khởi đầu, và còn nhiều điều tồi tệ hơn đang chờ đợi. Minh nhìn lên tòa nhà đang chìm trong khói lửa, cảm thấy cái chết vẫn đang rình rập đâu đó.
“Cậu nghĩ chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?” Lan hỏi, ánh mắt lo lắng.
Minh cắn môi, suy nghĩ. “Chúng ta phải quay lại cuốn sách. Mình cần biết bước tiếp theo là gì… trước khi quá muộn.”