Tránh được cái chết - Chương 4
Chương 4: Cuốn Sách Bí Ẩn
Sau khi thoát khỏi đám cháy, Minh và Lan trở về phòng của một người bạn, nơi tạm thời không bị ảnh hưởng bởi vụ việc. Dù đã an toàn, nhưng cảm giác lo lắng vẫn bao trùm lấy cả hai. Minh biết rằng ngọn lửa chỉ là khởi đầu, và những tai nạn khác có thể xảy đến bất cứ lúc nào.
“Hãy mở cuốn sách ra,” Lan nói, ngồi xuống ghế trong phòng. “Chúng ta cần biết tiếp theo phải đối mặt với điều gì.”
Minh ngồi xuống bên cạnh, cầm cuốn sách lên. Cậu lật qua những trang giấy cũ kỹ, mắt dò tìm những dấu vết mới có thể chỉ dẫn họ. Cuốn sách vẫn như lần đầu cậu mở ra – bí ẩn và đầy những điều khó hiểu. Nhưng giờ đây, mỗi câu chữ dường như ám ảnh Minh hơn bao giờ hết.
Lan quan sát cuốn sách, rồi hỏi: “Cậu có nghĩ rằng cuốn sách này đến từ một thời đại nào đó khác không? Ý tớ là, nó không chỉ là một cuốn nhật ký bình thường… mà giống như được tạo ra để theo dõi những cái chết.”
“Đúng vậy, tớ cũng nghĩ vậy,” Minh đáp. “Có thể nó được viết bởi ai đó từng trải qua những tai nạn tương tự, hoặc thậm chí ai đó đã tìm ra cách tránh khỏi chúng.”
Minh lật tiếp trang, đột nhiên, một đoạn văn xuất hiện khiến cậu rùng mình:
“Sự kiện tiếp theo sẽ xảy ra trong bóng tối. Những kẻ tò mò không nhận ra rằng nơi nguy hiểm nhất lại là nơi họ tưởng an toàn nhất.”
Minh ngồi thẳng dậy, cảm giác lạnh sống lưng. “Lan, nhìn này.”
Lan nghiêng người lại gần Minh, đọc đoạn văn và lắc đầu. “Nơi an toàn nhất… Có nghĩa là nơi chúng ta nghĩ mình đang an toàn lại là nơi có nguy hiểm sao?”
“Có thể,” Minh gật đầu. “Nhưng có thể nơi đó không phải là ký túc xá. Lần này, có thể là một nơi khác.”
“Chúng ta phải cẩn thận. Nếu như cuốn sách đang nói về điều gì đó sắp xảy ra, chúng ta không thể phớt lờ,” Lan nói, mắt nhìn quanh căn phòng chật chội, ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống nền nhà.
Ngay lúc đó, điện thoại của Minh rung lên. Một tin nhắn từ người bạn của họ báo rằng tòa nhà ký túc xá đã được sơ tán và sinh viên có thể trở về sau khi tình hình đã an toàn.
“Cậu nghĩ chúng ta nên quay lại đó không?” Lan hỏi, ánh mắt lo lắng.
Minh suy nghĩ một lúc lâu rồi lắc đầu. “Không. Tớ cảm thấy còn gì đó không đúng. Nếu chúng ta trở về, có thể nguy hiểm đang chờ đợi. Chúng ta nên tìm hiểu thêm trước khi quay lại.”
Lan gật đầu đồng tình. “Vậy thì chúng ta cần phải tìm một nơi an toàn để tiếp tục nghiên cứu cuốn sách này.”
Cả hai quyết định đến thư viện trường, nơi tĩnh lặng và ít người qua lại vào buổi tối. Minh và Lan ngồi trong góc tối của thư viện, cố gắng giải mã thêm những trang sách còn lại. Ánh đèn vàng nhạt tỏa sáng nhẹ nhàng, nhưng không xua đi được sự căng thẳng trong lòng họ.
“Chúng ta có thể đang bỏ qua điều gì đó,” Lan lẩm bẩm, mắt không rời khỏi cuốn sách. “Có lẽ, cuốn sách không chỉ là một ghi chép về các tai nạn. Có thể nó chứa một thông điệp ẩn.”
Minh cẩn thận lật từng trang, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào. Bỗng nhiên, cậu dừng lại trước một trang giấy được viết bằng loại mực khác hẳn những trang còn lại. Đó là một đoạn văn ngắn, nhưng khiến cậu chú ý:
“Đừng bao giờ tin vào những gì mắt thấy. Nguy hiểm không nằm ở những sự kiện, mà ở những quyết định được đưa ra trong sự mơ hồ.”
“Quyết định được đưa ra trong sự mơ hồ?” Minh nhắc lại, ánh mắt đăm chiêu.
Lan ngước nhìn lên, hỏi: “Cậu nghĩ sao?”
“Có thể… cuốn sách này không phải chỉ cảnh báo về các tai nạn, mà nó đang thử thách chúng ta. Mỗi sự kiện trong sách có thể là một dạng bài kiểm tra, và nếu chúng ta đưa ra quyết định sai lầm… thì cái chết sẽ đến.”
Lan lặng im suy nghĩ, rồi cô thở dài: “Nếu như vậy, thì chúng ta phải hết sức cẩn thận trong mỗi bước đi. Mỗi lựa chọn chúng ta đưa ra có thể là lựa chọn sống còn.”
Minh gật đầu đồng ý. “Từ giờ trở đi, không chỉ cần cẩn trọng với những gì xảy ra xung quanh, mà còn phải xem xét mọi hành động chúng ta làm. Quyết định nào cũng có thể dẫn đến kết cục khác nhau.”
Minh tiếp tục lật trang, ánh mắt căng thẳng dõi theo từng dòng chữ, và đột nhiên, một ghi chú ngắn hiện lên ở cuối trang sách:
“Cái chết tiếp theo đến từ nơi tối tăm nhất. Hãy sẵn sàng.”
Lan đọc xong, mặt cô biến sắc. “Tối tăm nhất… Có thể là gì?”
Minh ngồi im, cảm giác nỗi sợ dâng tràn trong lòng. “Mình không chắc. Nhưng bất kỳ nơi nào có bóng tối, nơi nào mình không nhìn thấy rõ mọi thứ, đều có thể là nguy hiểm.”
Lan đứng dậy, lo lắng nhìn xung quanh thư viện với những ngóc ngách u tối. “Cậu nghĩ có thể là ngay tại đây không?”
Minh cũng đứng dậy, cảm thấy không an tâm. “Có thể. Chúng ta nên rời khỏi đây ngay.”
Cả hai nhanh chóng thu dọn đồ và rời khỏi thư viện. Nhưng ngay khi bước ra ngoài, Minh cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua người, như báo hiệu điều gì đó đang đến gần. Trong ánh sáng mờ của đêm tối, bóng tối trở nên dày đặc hơn bao giờ hết.
Minh quay sang Lan, giọng khẽ run: “Chúng ta cần phải chuẩn bị. Điều tiếp theo có thể xảy ra bất kỳ lúc nào.”