Tránh được cái chết - Chương 5
Chương 5: Trong Bóng Tối
Bóng tối bao trùm khắp khuôn viên trường khi Minh và Lan rời khỏi thư viện. Gió lạnh thổi qua từng ngọn cây, những tán lá xào xạc tạo nên âm thanh rợn người. Minh cảm thấy một cơn rùng mình dọc sống lưng, như thể bóng tối không chỉ đơn thuần là thiếu ánh sáng mà còn là một thực thể nguy hiểm, đang rình rập.
“Cậu có cảm giác này không?” Minh hỏi, giọng khẽ run.
Lan gật đầu, ánh mắt dõi quanh khuôn viên vắng lặng. “Mình không biết, nhưng có điều gì đó không ổn. Cứ như bóng tối đang dày đặc hơn bình thường vậy.”
Cả hai bước đi chậm rãi, cố gắng tránh những góc khuất. Những lời trong cuốn sách cứ vang lên trong tâm trí Minh: “Cái chết tiếp theo đến từ nơi tối tăm nhất.” Tối tăm ở đây có thể không chỉ là nghĩa đen, mà còn là một ẩn dụ cho điều gì đó sâu xa hơn, nguy hiểm hơn.
Lan đột nhiên dừng lại, nhìn chăm chú vào khoảng tối phía trước: “Minh, nhìn kìa.”
Minh nhìn theo hướng Lan chỉ. Ở cuối con đường, cách họ vài chục mét, có một chiếc đèn đường hỏng, chỉ còn lại một khoảng tối đen bao phủ xung quanh. Minh khẽ rùng mình. Đó có thể là nơi mà cuốn sách đang cảnh báo.
“Chúng ta không nên đi tiếp,” Minh nói, tay khẽ nắm lấy cánh tay Lan. “Mình cảm thấy không ổn chút nào.”
Lan nhìn Minh, rồi quay lại nhìn khoảng tối phía trước. “Nhưng nếu đây là một thử thách, thì chúng ta có thể phải đối mặt với nó. Nếu không, chúng ta sẽ không bao giờ biết được điều gì đang chờ đợi.”
Minh do dự. Cậu biết Lan nói đúng, nhưng sự sợ hãi dường như càng lớn dần trong lòng. Cuốn sách đã cảnh báo về một cái chết trong bóng tối, nhưng cũng không đưa ra bất kỳ cách nào để tránh khỏi. Nếu họ bước vào đó mà không chuẩn bị kỹ, hậu quả có thể rất khủng khiếp.
Lan nhích lại gần Minh, nói nhẹ nhàng: “Chúng ta không thể trốn tránh mãi, Minh. Cậu đã thấy, cuốn sách này không phải là thứ mà chúng ta có thể bỏ qua. Nếu không đối mặt với nó, cậu có thể sẽ không bao giờ thoát khỏi những tai nạn tiếp theo.”
Minh hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh. Cậu biết mình không thể đứng yên mãi. Nếu muốn sống sót qua những thử thách này, cậu phải đối mặt với nỗi sợ hãi của mình.
“Được rồi,” Minh nói, giọng cứng rắn hơn. “Nhưng chúng ta phải cẩn thận. Mọi thứ trong bóng tối đó đều có thể là một mối nguy hiểm.”
Cả hai tiến gần hơn đến khoảng tối. Không gian dường như trở nên ngột ngạt hơn, không chỉ vì bóng tối mà còn vì sự tĩnh lặng đáng sợ bao trùm xung quanh. Minh cảm nhận rõ ràng từng nhịp tim đập nhanh trong lồng ngực, bàn tay cậu nắm chặt lấy cuốn sách bí ẩn.
Đột nhiên, từ phía trước, một âm thanh vang lên – tiếng bước chân. Minh và Lan dừng lại ngay lập tức, nín thở. Âm thanh đó không đến từ họ. Trong bóng tối, dường như có ai đó đang tiến đến gần.
“Minh…” Lan thì thầm, đôi mắt mở to vì sợ hãi.
Minh cũng cảm nhận được điều gì đó không ổn. Tiếng bước chân kia ngày càng gần hơn, nhưng không nhìn thấy được bất kỳ hình dáng nào. Cả hai đứng im lặng, cố gắng lắng nghe, nhưng bóng tối dày đặc khiến mọi thứ trở nên mơ hồ và khó đoán.
Rồi, một giọng nói vang lên từ trong bóng tối: “Các người nghĩ có thể thoát được sao?”
Minh và Lan cùng nhìn nhau, sợ hãi bao trùm. Giọng nói đó không quen thuộc, nhưng đầy ám ảnh và lạnh lẽo. Cả hai bắt đầu lùi lại, nhưng bóng tối như một cạm bẫy, khiến họ cảm thấy mình đang bị nhốt trong một không gian chật hẹp mà không có lối thoát.
Minh cố gắng giữ bình tĩnh, cậu nói nhỏ: “Chúng ta phải đi thôi, đây không phải là nơi chúng ta có thể đối đầu.”
Nhưng trước khi họ kịp di chuyển, một cái bóng lao ra từ trong bóng tối, nhanh đến mức Minh không kịp phản ứng. Bàn tay vô hình chộp lấy cổ áo Minh, kéo cậu ngã xuống đất. Minh cố vùng vẫy, nhưng sức mạnh từ bóng tối quá lớn.
“Lan!” Minh hét lên trong sự hoảng loạn.
Lan nhanh chóng lao đến, cố gắng kéo Minh dậy, nhưng bóng tối như có sức mạnh kỳ lạ, giữ chặt cậu không buông. Minh cảm thấy hơi thở mình bị bóp nghẹt, và ánh sáng từ xa dường như mờ đi dần.
Trong khoảnh khắc đó, Minh nhận ra rằng đây chính là cái chết mà cuốn sách đã cảnh báo. “Cái chết đến từ nơi tối tăm nhất.” Nhưng làm sao để thoát khỏi nó?
Trong đầu Minh lóe lên một ý nghĩ. Cuốn sách! Có thể trong cuốn sách còn có cách giải thoát.
“Cuốn sách!” Minh hét lên với Lan. “Mở cuốn sách ra!”
Lan nhanh chóng hiểu ra, cô vội lật cuốn sách trong tay Minh. Một trang mới hiện ra, dòng chữ như đang nhảy múa trước mắt:
“Chỉ có ánh sáng mới đẩy lùi được bóng tối. Hãy tìm đến nguồn sáng.”
“Ánh sáng!” Lan hét lên. “Minh, chúng ta cần tìm ánh sáng!”
Minh với tay về phía chiếc đèn pin nhỏ trong túi áo, bàn tay run rẩy bật công tắc. Một tia sáng nhỏ phát ra, nhưng đủ để chiếu rọi lên khoảng tối đen như mực. Bóng đen kia chợt khựng lại, tiếng rít vang lên như bị thương.
Ánh sáng làm dịu đi cơn sợ hãi của Minh, cậu nhanh chóng đứng dậy, cùng Lan lùi xa khỏi nơi nguy hiểm. Bóng tối dần dần tan biến khi ánh sáng từ đèn pin của họ chiếu tới.
Khi khoảng tối cuối cùng biến mất, cả hai đứng thở hổn hển, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.
“Chúng ta đã làm được…” Minh thở dốc, tay vẫn nắm chặt lấy đèn pin.
Lan khẽ gật đầu, mắt vẫn không rời khỏi cuốn sách: “Nhưng Minh à… Còn nhiều hơn nữa. Đây chỉ mới là bắt đầu.”