Tránh được cái chết - Chương 6
Chương 6: Ánh Sáng Trong Bóng Tối
Sau khi thoát khỏi bóng tối kỳ quái, Minh và Lan ngồi lại bên bậc thềm của khuôn viên trường. Ánh đèn pin nhỏ vẫn sáng rọi, nhưng cảm giác nhẹ nhõm chỉ tồn tại trong thoáng chốc. Họ biết rằng thử thách tiếp theo vẫn đang chờ, và mọi hành động của họ bây giờ đều phải thật cẩn trọng.
“Minh, cuốn sách này… Nó không chỉ ghi lại những sự kiện lịch sử mà chúng ta biết,” Lan nói, tay lướt qua bìa sách đã sờn. “Nó giống như một cuốn sách sống, phản ứng với những gì đang xảy ra quanh ta.”
“Đúng vậy,” Minh gật đầu, vẫn chưa thể hoàn toàn lấy lại bình tĩnh. “Mỗi lần chúng ta gặp nguy hiểm, sách lại cung cấp một manh mối. Nhưng làm sao mà nó có thể biết trước được điều gì sẽ xảy ra? Và tại sao lại là chúng ta?”
Lan im lặng một lúc, ánh mắt lướt qua những tòa nhà tối đen xung quanh. “Có thể nó liên quan đến việc chúng ta đã vô tình chạm vào nó, giống như một lời nguyền hoặc một thử thách. Dù sao đi nữa, chúng ta cần tìm hiểu thêm về cuốn sách này.”
“Đúng vậy, nhưng vấn đề là chúng ta chỉ có thể dựa vào những manh mối rời rạc mà sách đưa ra. Không ai biết điều tiếp theo sẽ đến từ đâu,” Minh đáp, tay run run lật qua những trang sách.
Bất ngờ, Minh dừng lại khi thấy một dòng chữ mới hiện lên. Mắt cậu mở to khi đọc từng từ một:
“Ánh sáng có thể xua tan bóng tối, nhưng chỉ khi nó đến từ sự thật. Đừng tin vào những gì tưởng như an toàn nhất.”
Lan nhìn qua vai Minh, rồi hỏi: “Sự thật? Nó đang nói đến cái gì?”
Minh cau mày, suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Có thể manh mối nằm ở những gì chúng ta đã tin tưởng từ trước đến giờ. Chúng ta nghĩ rằng ánh sáng, tức là những gì rõ ràng, sẽ an toàn. Nhưng có lẽ… điều mà chúng ta nghĩ là sự thật lại không phải như vậy.”
“Cậu có ý là gì?” Lan hỏi.
“Nhìn lại đi. Chúng ta đã nghĩ rằng chiếc đèn pin này đã cứu chúng ta khỏi bóng tối. Nhưng nếu đó chỉ là sự đánh lừa? Có lẽ bóng tối không chỉ đơn thuần là thiếu ánh sáng. Nó có thể là một trạng thái của tâm trí, nơi mà sự nhầm lẫn và nỗi sợ hãi chiếm lĩnh,” Minh nói, giọng khẽ run.
Lan nhíu mày, rồi chợt nhận ra: “Vậy nếu chúng ta muốn sống sót qua thử thách tiếp theo, chúng ta phải nhìn sâu vào sự thật, chứ không chỉ tin vào những gì chúng ta nhìn thấy. Nhưng làm sao chúng ta biết đâu là sự thật?”
Minh không trả lời ngay lập tức. Cậu quay lại nhìn cuốn sách, cẩn thận đọc lại từng dòng chữ. “Có lẽ chúng ta cần phải đặt câu hỏi về mọi thứ. Cái gì là thật? Cái gì là giả? Nếu chúng ta có thể hiểu rõ hơn về bản chất của thử thách này, chúng ta có thể thoát khỏi nó.”
Lan im lặng, rồi bất chợt đứng dậy: “Minh, cậu có nhớ đoạn cuối cùng của cuốn sách nói về cái chết đến từ bóng tối không?”
Minh gật đầu: “Đúng, nhưng sao?”
“Chúng ta đã hiểu rằng bóng tối không chỉ là thứ khiến chúng ta không nhìn thấy. Mà còn là những sai lầm, những thứ chúng ta tin là thật nhưng lại không phải. Và nếu thử thách tiếp theo đến từ nơi tưởng chừng như an toàn nhất, chúng ta phải đối mặt với chính niềm tin của mình.”
Minh nhìn Lan, dần hiểu ra ý của cô. “Ý cậu là chúng ta phải đặt câu hỏi với những gì quen thuộc và dễ dàng nhất sao? Nhưng cái gì có thể nguy hiểm trong những thứ chúng ta tin là an toàn?”
Lan suy nghĩ một lúc, rồi mắt cô mở to: “Ký túc xá. Chúng ta nghĩ rằng nó an toàn sau khi đám cháy đã qua, nhưng có thể nó vẫn còn nguy hiểm.”
Minh đứng phắt dậy. “Cậu nói đúng. Có lẽ điều mà chúng ta nghĩ đã qua đi, lại chưa kết thúc. Chúng ta cần quay lại ký túc xá ngay lập tức.”
Cả hai vội vàng trở lại ký túc xá. Dù đám cháy đã được dập tắt và sinh viên được phép quay trở lại, Minh vẫn cảm thấy một sự bất an lởn vởn. Khi họ bước vào hành lang tối tăm của tầng ba, nơi mà lửa từng bùng phát, không khí như nặng nề hơn, như thể có thứ gì đó chưa bị giải thoát hoàn toàn.
“Minh, cậu có chắc đây là nơi chúng ta nên quay lại không?” Lan hỏi, giọng lo lắng.
Minh gật đầu. “Chúng ta cần phải kiểm tra. Có điều gì đó mà chúng ta đã bỏ qua.”
Họ bước vào phòng của Minh, nơi ngọn lửa từng gần như thiêu rụi. Dù căn phòng đã được dọn dẹp, nhưng mùi khét vẫn còn lởn vởn trong không khí. Minh lục tung mọi thứ, tìm kiếm manh mối. Và rồi, cậu dừng lại trước một cuốn sách cũ, đã cháy sém một góc nằm dưới gầm giường.
“Lan, nhìn này,” Minh nói, tay cầm lên cuốn sách.
Lan bước tới, cúi xuống nhìn. “Đó là gì?”
Minh mở cuốn sách ra. Nó là một cuốn sổ tay cũ kỹ, bên trong ghi chép những dòng chữ rời rạc. Nhưng điều đáng chú ý là, trên trang đầu tiên có ghi: “Lịch sử sẽ luôn lặp lại cho đến khi ai đó phá vỡ nó.”
“Điều này có nghĩa gì?” Lan hỏi, mắt nhìn chăm chú vào dòng chữ.
Minh thở dốc: “Có thể cuốn sách này không chỉ ghi lại những cái chết, mà nó là một phần của một chu kỳ lặp lại. Những tai nạn này, có lẽ đã xảy ra trước đây với người khác. Và nếu chúng ta không tìm ra cách phá vỡ chu kỳ này, chúng ta sẽ gặp lại những cái chết đó.”
Lan im lặng, rồi nói khẽ: “Vậy chúng ta phải làm gì để phá vỡ chu kỳ đó?”
Minh lật tiếp trang sách, ánh mắt lo lắng. Cậu biết rằng câu trả lời nằm ở đâu đó, nhưng nó vẫn xa vời, giống như một bí ẩn mà chưa ai từng giải đáp.
“Chúng ta phải tìm ra sự thật,” Minh nói, giọng cương quyết. “Không chỉ là sự thật về cuốn sách, mà còn là sự thật về lý do tại sao chúng ta bị cuốn vào vòng lặp này.”