Tránh được cái chết - Chương 7
Chương 7: Vòng Lặp Chết Chóc
Minh và Lan ngồi bên nhau trong căn phòng tối tăm, chỉ có ánh đèn yếu ớt từ điện thoại của Minh soi rọi những dòng chữ trong cuốn sách cháy sém. Không khí nặng nề và đầy sự căng thẳng, nhưng họ biết mình không thể dừng lại. Mỗi phút trôi qua đều có thể dẫn họ đến cái chết nếu không kịp phá vỡ chu kỳ này.
“Sự thật… sự thật là gì?” Minh lẩm bẩm, mắt vẫn chăm chú đọc cuốn sách cũ kỹ. “Lịch sử sẽ lặp lại cho đến khi có ai đó phá vỡ nó… Nhưng làm sao chúng ta phá vỡ được điều đó?”
Lan ngồi cạnh, lo lắng nhìn quanh căn phòng. “Cậu nghĩ rằng ai đó đã từng rơi vào vòng lặp này giống chúng ta sao? Có khi nào họ đã cố tìm cách thoát nhưng không thành công?”
Minh gật đầu, ánh mắt dừng lại trên một đoạn viết tay khác trong cuốn sổ:
“Mỗi cái chết đều là một mắt xích trong chuỗi sự kiện không thể tránh khỏi. Người sống sót cuối cùng sẽ là người hiểu được bản chất của thời gian và vòng lặp này.”
“Người sống sót cuối cùng… có nghĩa là sẽ chỉ có một người thoát ra được?” Minh hỏi, giọng ngập ngừng. “Điều này thật đáng sợ. Chúng ta không biết liệu sẽ phải đối mặt với bao nhiêu thử thách nữa.”
Lan lặng im một lúc lâu, rồi khẽ nói: “Có thể chúng ta cần phải hiểu rõ về những sự kiện đã xảy ra trước đó. Mỗi tai nạn, mỗi lần thoát nạn đều có một lý do. Nếu chúng ta biết cách phá vỡ quy luật của từng sự kiện, có lẽ chúng ta sẽ ngăn được vòng lặp tiếp theo.”
Minh ngẫm nghĩ, rồi đáp: “Nhưng vấn đề là… chúng ta không biết điều gì sẽ đến tiếp theo. Mọi thứ đều không thể đoán trước, và chúng ta không thể chỉ dựa vào may mắn mãi.”
Bất ngờ, một cơn gió mạnh thổi qua cửa sổ, làm cho những tấm rèm bay phấp phới. Minh giật mình, cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Có gì đó không ổn. Trong không gian tĩnh lặng của căn phòng, âm thanh khe khẽ của gió và những tiếng động lạ bắt đầu vang lên.
Lan đứng dậy, nhìn ra cửa sổ. “Minh, cậu có nghe thấy gì không?”
Minh cũng đứng dậy, tiến lại gần Lan. “Nghe như có tiếng thì thầm… từ đâu đó.”
Khi cả hai đến gần cửa sổ, Minh cảm nhận rõ hơn âm thanh mơ hồ đó. Đó là tiếng nói, nhưng không phải từ một người mà từ nhiều người cùng lúc, như thể có một đám đông vô hình đang rì rầm những điều khó hiểu trong bóng tối.
“Cái gì đây?” Lan khẽ run, nhìn ra phía bên ngoài ký túc xá.
Minh cầm chắc cuốn sách trong tay, lật qua những trang cuối cùng với hy vọng tìm thấy câu trả lời. Và rồi, cậu dừng lại trước một trang mới lạ. Trên đó có một hình vẽ đơn giản của một vòng tròn, với nhiều mũi tên chỉ ra các hướng khác nhau. Dòng chữ bên dưới vòng tròn ghi rõ:
“Chỉ khi người ta chấp nhận đối mặt với sự thật ẩn sau bóng tối, vòng lặp mới bị phá vỡ. Bóng tối không chỉ là kẻ thù, mà còn là đồng minh duy nhất.”
“Bóng tối là đồng minh?” Minh đọc to. “Điều này nghĩa là gì?”
Lan quay sang Minh, đôi mắt cô lộ rõ sự hoang mang. “Chúng ta đã làm mọi cách để tránh bóng tối, nhưng nếu chúng ta cần đối mặt với nó thay vì trốn tránh thì sao?”
Minh suy nghĩ một lúc, rồi khẽ gật đầu. “Có thể đây là thử thách cuối cùng. Chúng ta phải bước vào bóng tối, không phải để trốn chạy, mà để đối mặt với nó. Nhưng làm thế nào?”
Lan ngước nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài, khuôn viên trường giờ đây chìm trong bóng tối hoàn toàn, không còn bất kỳ ánh sáng nào từ những ngọn đèn đường vốn đã hỏng từ đêm qua. “Minh, có thể chúng ta cần phải bước vào khuôn viên tối đó. Không đèn pin, không ánh sáng. Chỉ có chúng ta và bóng tối.”
Minh hít một hơi thật sâu, cảm giác sợ hãi dâng trào. Nhưng cậu biết rằng nếu không làm gì, vòng lặp sẽ tiếp tục và cuối cùng họ sẽ không thể thoát khỏi chuỗi tai nạn này. “Được rồi, chúng ta sẽ làm như vậy. Chúng ta sẽ đi vào đó và đối mặt với sự thật.”
Cả hai bước ra khỏi tòa nhà, tiến vào khuôn viên tối đen như mực. Gió lạnh thổi mạnh hơn, làm rít qua từng cành cây, như những tiếng thì thầm đe dọa. Minh tắt đèn pin, và họ bước đi trong bóng tối hoàn toàn.
Mọi thứ xung quanh trở nên mơ hồ, không thể đoán trước. Mỗi bước đi của Minh đều mang lại cảm giác bất an, như thể bóng tối đang nuốt chửng mọi thứ. Nhưng cậu biết đây là điều cần làm. Họ phải đối mặt với nỗi sợ hãi lớn nhất – chính là sự không chắc chắn của bóng tối.
“Minh, chúng ta đang làm đúng không?” Lan hỏi, giọng cô run rẩy.
Minh không trả lời ngay, cố gắng giữ bình tĩnh trong lòng. “Mình không biết, nhưng đây là điều duy nhất chúng ta có thể làm lúc này.”
Bất ngờ, tiếng nói từ bóng tối lại vang lên. Nhưng lần này, âm thanh rõ ràng hơn, như đang dẫn dắt họ:
“Chỉ khi người ta hiểu được bản chất của bóng tối, sự thật mới hiện ra.”
Minh dừng lại, cảm thấy có điều gì đó sắp xảy ra. Ánh sáng nhỏ nhoi từ cuốn sách bỗng nhiên lóe lên trong bóng tối, như một ngọn đèn mờ. Cả hai cùng nhìn vào cuốn sách, và một trang mới tự động mở ra:
“Đây là điểm kết thúc, hoặc là sự khởi đầu mới. Bóng tối sẽ dẫn đường, nhưng chỉ khi người ta dám bước vào mà không mang theo sự sợ hãi.”
Minh nhìn Lan, cả hai đều hiểu rằng họ phải tiếp tục tiến về phía trước. Không thể lùi bước nữa.
Và rồi, từ trong bóng tối, một ánh sáng yếu ớt bắt đầu hiện lên ở phía xa. Minh và Lan cùng nhìn nhau, rồi quyết định bước về phía ánh sáng đó, với niềm tin rằng đây có thể là chìa khóa để phá vỡ vòng lặp chết chóc đang ám ảnh họ.