Tránh được cái chết - Chương 8
Chương 8: Ánh Sáng Từ Bóng Tối
Minh và Lan bước chậm rãi về phía ánh sáng yếu ớt đang le lói từ xa. Cả hai không nói gì, chỉ lặng lẽ bước đi, đôi mắt dán chặt vào mục tiêu phía trước. Mặc dù ánh sáng đó dường như mang lại hy vọng, nhưng trong lòng họ vẫn tràn ngập sự lo lắng. Bóng tối bao quanh không còn chỉ là sự vắng mặt của ánh sáng nữa, mà giống như một thực thể có sức sống, đang nuốt chửng mọi thứ xung quanh.
“Cậu có cảm thấy điều này không?” Lan khẽ thì thầm.
Minh gật đầu. “Có, cảm giác như bóng tối đang di chuyển… như nó có ý thức. Chúng ta phải thật cẩn trọng.”
Cả hai tiếp tục bước đi, cảm giác lạnh buốt từ bóng tối xâm chiếm dần vào tâm trí. Nhưng càng tiến lại gần ánh sáng, Minh càng cảm thấy có gì đó không ổn. Ánh sáng không tỏ rõ nguồn gốc, nó lơ lửng một cách kỳ lạ, như một ngọn đèn không có nguồn chiếu sáng.
“Minh, đó là gì?” Lan hỏi, mắt chăm chú nhìn ánh sáng đang dần hiện rõ hơn.
Minh ngừng bước, nhìn kỹ và phát hiện ra điều gì đó đáng sợ. Ánh sáng đó không phải là từ một nguồn ánh sáng bình thường – nó phát ra từ một cuốn sách cũ, giống hệt cuốn sách mà họ đang cầm trong tay. Cuốn sách lơ lửng giữa không trung, xung quanh là những bóng đen dày đặc, như thể nó bị giam cầm bởi chính bóng tối.
“Cuốn sách?” Minh thốt lên. “Nhưng làm sao…?”
Lan nhìn Minh, hoang mang: “Có lẽ đây là một phần khác của thử thách. Có thể chúng ta phải làm gì đó với nó.”
Minh bước tới gần cuốn sách. Khi cậu chỉ còn cách vài bước chân, giọng nói từ trong bóng tối lại vang lên, lần này rõ ràng hơn:
“Người ta nghĩ rằng ánh sáng là cứu rỗi, nhưng đôi khi chính bóng tối lại giữ chìa khóa.”
Minh dừng lại, cảm giác lạnh sống lưng khi nghe thấy giọng nói đó. Cậu ngẩng lên nhìn cuốn sách lơ lửng trong không trung. Nó tỏa ra ánh sáng, nhưng ánh sáng đó không mang lại sự ấm áp hay an toàn. Ngược lại, nó mang đến cảm giác bất an, như thể đang giăng ra một cái bẫy.
“Minh, có thể chúng ta không nên lại gần,” Lan cảnh báo, tay kéo nhẹ Minh lùi lại.
Minh quay sang Lan, nhưng trong lòng cậu dâng lên một sự thôi thúc kỳ lạ. Cậu cảm thấy mình cần phải tiến tới, chạm vào cuốn sách đó. “Nhưng nếu đây là manh mối cuối cùng? Có thể chúng ta sẽ tìm thấy câu trả lời.”
Lan nhìn Minh, rồi thở dài: “Nếu cậu chắc chắn, mình sẽ đi cùng cậu. Nhưng chúng ta phải chuẩn bị cho bất kỳ điều gì.”
Cả hai bước thêm một vài bước. Minh giơ tay ra, cố gắng chạm vào cuốn sách lơ lửng. Ngay khi ngón tay của cậu chạm vào bìa sách, một luồng sức mạnh lớn đột ngột phát ra. Bóng tối xung quanh cuốn sách bùng nổ, bao trùm lấy cả hai người. Minh cảm thấy mình như bị kéo vào một không gian khác, nơi ánh sáng và bóng tối đan xen nhau trong một vòng xoáy không hồi kết.
Cả hai bị cuốn vào một cơn lốc xoáy kỳ dị. Minh nghe thấy tiếng thét của Lan bên cạnh, nhưng không thể nhìn thấy cô. Tất cả mọi thứ dường như biến mất, chỉ còn lại cảm giác rơi tự do trong một biển đen vô tận.
Khi Minh mở mắt ra, cậu phát hiện mình đang đứng giữa một căn phòng lớn, trần nhà cao vút, xung quanh chỉ có những bức tường bằng đá lạnh lẽo. Lan đứng ngay bên cạnh, gương mặt cô tái mét vì sợ hãi. Cả hai đều đang cầm trong tay một cuốn sách giống hệt nhau, và trước mặt họ là một cánh cửa lớn bằng gỗ, khắc đầy những ký tự cổ xưa.
“Minh, chúng ta đang ở đâu?” Lan hỏi, giọng cô run rẩy.
Minh nhìn xung quanh, cố gắng tìm lời giải thích. “Mình không biết. Nhưng có lẽ đây là nơi mà vòng lặp sẽ kết thúc. Có lẽ chúng ta đã tiến vào tâm điểm của thử thách.”
Lan tiến gần tới cánh cửa gỗ, đôi tay run run chạm vào bề mặt mát lạnh. “Cậu có nghĩ rằng đây là cánh cửa cuối cùng không? Có thể nó sẽ mở ra sự thật mà chúng ta đang tìm kiếm.”
Minh bước tới cạnh Lan, nhìn vào những ký tự kỳ lạ trên cánh cửa. “Mình không biết, nhưng đây là cơ hội duy nhất của chúng ta. Nếu chúng ta không mở cánh cửa này, chúng ta sẽ bị mắc kẹt mãi mãi trong vòng lặp.”
Lan gật đầu, hít một hơi thật sâu rồi cùng Minh đẩy cánh cửa. Cánh cửa nặng nề từ từ mở ra, phát ra những tiếng kẽo kẹt ghê rợn. Một luồng gió lạnh từ bên trong thổi ra, mang theo mùi ẩm mốc của thời gian đã qua.
Bên trong căn phòng tối đen, chỉ có một nguồn sáng duy nhất – một ngọn lửa nhỏ trên bàn, và bên cạnh nó, một người đàn ông mặc áo choàng đen, đầu cúi xuống, không nhìn rõ khuôn mặt.
Minh và Lan đứng yên, không dám tiến lại gần. Giọng nói bí ẩn lần nữa vang lên, lần này phát ra từ người đàn ông đó:
“Chào mừng các ngươi đã đến cuối cùng của cuộc hành trình. Nhưng đây chỉ là khởi đầu. Kẻ nào dám đối mặt với sự thật sẽ phải trả một cái giá.”
Minh bước lên phía trước, giọng cương quyết: “Chúng tôi đã đến đây để phá vỡ vòng lặp. Nếu ông biết cách, hãy nói cho chúng tôi sự thật!”
Người đàn ông khẽ cười, một tiếng cười khô khốc vang lên trong căn phòng. “Sự thật? Các ngươi đã tìm kiếm sự thật, nhưng sự thật không bao giờ dễ dàng như các ngươi nghĩ. Vòng lặp này đã tồn tại qua nhiều thế hệ, và chỉ khi các ngươi dám đối mặt với nỗi sợ lớn nhất của mình, vòng lặp mới bị phá vỡ.”
Lan tiến lên, ánh mắt quyết tâm: “Vậy chúng tôi phải làm gì?”
Người đàn ông chậm rãi ngước lên, để lộ đôi mắt sâu thẳm, lạnh lẽo. “Hãy bước vào bóng tối. Chỉ khi các ngươi dám từ bỏ tất cả mọi niềm tin, mọi sự an toàn, và chấp nhận đối mặt với chính bản thân mình trong bóng tối, các ngươi mới có thể tìm thấy lối thoát.”
Minh và Lan nhìn nhau, cả hai đều hiểu rằng thử thách cuối cùng đã đến. Họ phải bước vào bóng tối không phải để trốn chạy, mà để đối mặt với nỗi sợ lớn nhất của họ – chính là sự không chắc chắn và sự thật ẩn sâu trong tâm hồn.