Tránh được cái chết - Chương 9
Chương 9: Đối Mặt Với Bóng Tối
Minh và Lan đứng trước người đàn ông áo choàng đen, trong căn phòng tối tăm chỉ được chiếu sáng bởi ngọn lửa nhỏ. Không khí như đặc quánh lại, nặng nề bao trùm lấy cả hai. Những lời của người đàn ông vẫn vang vọng trong đầu Minh: “Hãy bước vào bóng tối. Chỉ khi các ngươi dám từ bỏ mọi niềm tin, đối mặt với chính bản thân mình, các ngươi mới có thể tìm thấy lối thoát.”
Lan khẽ lùi lại, ánh mắt lo lắng hướng về Minh. “Cậu có chắc chúng ta nên làm điều này không? Chúng ta sẽ phải đối mặt với nỗi sợ của chính mình, và mình không biết liệu chúng ta có đủ mạnh mẽ để làm điều đó.”
Minh nhìn Lan, gật đầu nhưng đôi mắt cậu cũng đầy lo âu. “Mình không chắc, nhưng chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Nếu không bước vào bóng tối, chúng ta sẽ bị mắc kẹt trong vòng lặp này mãi mãi.”
Người đàn ông áo choàng đen không nói gì thêm, chỉ khẽ đưa tay chỉ về phía bóng tối đang dày đặc phía trước. Không gian ấy dường như là một lối đi vô tận, không ánh sáng, không phương hướng. Minh hít một hơi thật sâu, nhìn vào Lan với ánh mắt quyết tâm.
“Chúng ta cùng làm việc này, Lan. Cả hai chúng ta.”
Lan mím môi, cuối cùng cũng gật đầu. “Được rồi. Nếu cậu đã sẵn sàng, mình cũng sẽ bước theo cậu.”
Cả hai nắm tay nhau, tiến về phía bóng tối. Khi họ bước qua cánh cửa, mọi thứ xung quanh đột nhiên thay đổi. Cảm giác như không còn tồn tại vật lý, không còn không gian hay thời gian. Họ đang bước vào một thực thể khác – một thế giới hoàn toàn bị bao phủ bởi bóng tối sâu thẳm.
Minh cảm nhận rõ ràng trái tim mình đập nhanh, từng nhịp đập như vang vọng trong không gian trống rỗng. Mọi cảm giác về phương hướng dường như biến mất. Cậu chỉ còn cảm nhận được Lan bên cạnh, tay cô nắm chặt lấy tay cậu, và nỗi sợ dần dần len lỏi vào từng tế bào.
“Minh… mình không thể thấy gì cả,” Lan nói, giọng cô run rẩy. “Chúng ta đang ở đâu?”
“Đừng lo, mình ở đây,” Minh nói, cố gắng giữ bình tĩnh. “Chúng ta phải tiếp tục bước đi. Bóng tối này không phải là thực, nó chỉ là một thử thách cho tâm trí của chúng ta.”
Nhưng bước càng xa vào bóng tối, nỗi sợ hãi bên trong họ càng lớn dần. Những âm thanh kỳ lạ bắt đầu vang lên xung quanh – tiếng thì thầm, tiếng bước chân, tiếng cười khàn khàn xa xăm. Minh có cảm giác như mình đang bị theo dõi, bị bao vây bởi hàng ngàn đôi mắt vô hình.
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên trong đầu Minh: “Ngươi sợ điều gì nhất, Minh? Ngươi nghĩ mình có thể thoát khỏi sự thật sao?”
Minh khựng lại, ánh mắt hoang mang. “Ai đang nói vậy?”
Lan nắm chặt tay Minh hơn, cảm nhận rõ sự bất an trong lòng. “Cậu có nghe thấy không? Ai đó đang nói chuyện với cậu.”
Minh cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong đầu cậu, giọng nói tiếp tục vang lên, như một lời thách thức. “Ngươi không thể trốn tránh sự thật mãi mãi. Ngươi biết mình là ai, và ngươi biết điều gì chờ đợi ngươi ở cuối con đường này.”
Lan bắt đầu thở dốc, đôi mắt cô lộ rõ sự hoảng sợ. “Minh… mình cũng nghe thấy. Giọng nói… giọng nói này nhắc về nỗi sợ lớn nhất của mình.”
Minh siết chặt tay Lan, cố gắng trấn an cô. “Đừng sợ. Chúng ta phải đối mặt với nó. Đây là phần khó nhất của thử thách.”
Đột ngột, bóng tối xung quanh họ biến đổi, và một hình ảnh hiện ra trước mắt Minh. Đó là hình ảnh của cậu khi còn nhỏ, đứng trong một góc tối, nhìn thấy cha mẹ mình cãi vã. Minh nhớ lại khoảnh khắc đó – một trong những ký ức đau buồn nhất đời cậu. Cậu đã luôn cảm thấy mình bất lực, không thể thay đổi điều gì, và nỗi sợ bị bỏ rơi đã ám ảnh cậu từ nhỏ.
Giọng nói trong đầu Minh lại vang lên: “Ngươi không bao giờ mạnh mẽ như ngươi nghĩ. Ngươi luôn là một đứa trẻ yếu đuối, không thể đối mặt với nỗi sợ.”
Minh cảm thấy tim mình thắt lại. Hình ảnh quá khứ đè nặng lên tâm trí cậu, khiến cậu dường như muốn khuỵu xuống. Nhưng rồi, Minh nhìn sang Lan, thấy cô cũng đang đối mặt với nỗi sợ của riêng mình – hình ảnh một người thân yêu đã mất, sự cô đơn dày vò trong đôi mắt cô.
“Lan!” Minh gọi lớn. “Đừng để bóng tối này kiểm soát cậu. Đây chỉ là ảo ảnh, không phải sự thật!”
Lan quay sang Minh, nước mắt lăn dài trên má. “Nhưng mình… mình sợ mất mọi thứ, Minh. Mình sợ đối mặt với điều này.”
Minh bước tới, nắm lấy tay Lan. “Chúng ta không thể thay đổi quá khứ. Nhưng chúng ta có thể kiểm soát hiện tại. Nỗi sợ này không có thật, nó chỉ tồn tại trong tâm trí chúng ta.”
Lan khẽ gật đầu, ánh mắt dần lấy lại sự bình tĩnh. “Cậu nói đúng. Mình không thể để điều này hủy hoại mình nữa.”
Minh nhìn lại hình ảnh của chính mình trong quá khứ, cảm giác bất lực ngày xưa vẫn còn đọng lại. Nhưng giờ đây, cậu đã hiểu ra một điều: Nỗi sợ chỉ có thể tồn tại nếu cậu cho phép nó kiểm soát. Minh hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào quá khứ của mình.
“Đủ rồi,” Minh nói, giọng chắc chắn. “Tôi không còn là đứa trẻ yếu đuối nữa. Tôi không sợ điều này.”
Ngay khi Minh nói những lời đó, hình ảnh trước mắt cậu bắt đầu mờ đi, tan biến dần vào bóng tối. Cảm giác sợ hãi cũng dần tan biến, nhường chỗ cho sự bình yên lạ kỳ.
Lan cũng dần đứng vững lại, ánh mắt cô rạng rỡ hơn. “Chúng ta đã làm được, Minh. Chúng ta đã đối mặt với nỗi sợ lớn nhất của mình.”
Bóng tối xung quanh họ dần sáng lên. Minh nhìn quanh, thấy mọi thứ bắt đầu thay đổi. Bóng tối dày đặc dần dần biến mất, để lộ ra ánh sáng nhẹ nhàng. Cả hai giờ đây đứng trong một không gian rộng lớn, tĩnh lặng và an toàn.
“Vòng lặp đã bị phá vỡ,” Minh nói khẽ, cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập.
Lan mỉm cười, nhưng cô vẫn thận trọng: “Nhưng chúng ta phải chắc chắn rằng thử thách này thực sự kết thúc.”