Trí Tuệ Trong Ngôn Ngữ - Chương 3
Chương 3: Sự Khéo Léo Trong Thương Lượng
Vài tháng sau sự việc giữa ông Isaac và ông Levi, một đoàn thương nhân từ xa đến ngôi làng của Eli, mang theo những hàng hóa quý giá từ các vùng đất khác. Đối với người dân trong làng, đây là cơ hội hiếm có để trao đổi hàng hóa và trải nghiệm những sản phẩm mà họ chưa từng thấy trước đây. Tuy nhiên, họ cũng lo lắng vì không biết làm sao để thương lượng với những thương nhân lão luyện mà không bị ép giá.
Eli, với những bài học về ngôn ngữ và giao tiếp mà cậu đã học được, quyết định rằng cậu có thể giúp đỡ người dân trong làng. Cậu biết rằng để đạt được thỏa thuận tốt, cần phải có sự khéo léo trong ngôn ngữ và thương lượng.
Một buổi sáng, Eli gặp ông Nathan, người đứng đầu đoàn thương nhân. Nathan là một người đàn ông cao lớn, với vẻ ngoài lịch lãm và ánh mắt sắc sảo. Sau khi chào hỏi, Eli bắt đầu trò chuyện một cách tự nhiên và thân thiện.
“Thưa ông Nathan,” Eli nói với giọng lễ phép, “người dân trong làng rất vui mừng khi đoàn của ông đến đây. Những món hàng mà các ông mang đến thực sự rất quý giá, và chúng tôi rất mong muốn được trao đổi. Tuy nhiên, làng của chúng tôi nhỏ bé và không giàu có, nên chúng tôi hy vọng có thể tìm được một thỏa thuận hợp lý.”
Nathan nhìn Eli, cảm thấy ngạc nhiên vì sự điềm tĩnh và khéo léo của cậu bé. Ông gật đầu, trả lời với giọng điệu lịch sự nhưng không kém phần sắc bén: “Cậu bé, tôi rất ấn tượng với cách cậu trình bày. Nhưng những món hàng này không hề rẻ, và tôi e rằng người dân trong làng sẽ khó lòng đáp ứng được giá trị của chúng.”
Eli mỉm cười, không vội vã trả lời mà thay vào đó hỏi về chuyến hành trình của ông Nathan. “Ông Nathan, ông có thể kể cho cháu nghe về những vùng đất mà ông đã đi qua không? Cháu luôn tò mò về những vùng đất xa xôi và những khó khăn mà đoàn thương nhân như ông đã đối mặt trên đường đi.”
Nathan cảm thấy thoải mái hơn và bắt đầu chia sẻ về những chuyến đi đầy thử thách của mình. Ông kể về những con đường hiểm trở, những cơn bão bất ngờ, và cả những cuộc gặp gỡ với các nền văn hóa khác nhau. Eli lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng gật đầu và đặt những câu hỏi khiến Nathan cảm thấy cậu bé thực sự quan tâm.
Sau một lúc, Eli nhận ra rằng ông Nathan rất tự hào về công việc của mình. Cậu quyết định sử dụng điều này để thương lượng. “Ông Nathan,” Eli nói, giọng cậu chân thành, “cháu rất ngưỡng mộ những gì ông và đoàn thương nhân đã làm. Việc các ông mang những món hàng quý giá này đến đây là một điều tuyệt vời. Tuy nhiên, làng chúng cháu không có nhiều tiền bạc, nhưng chúng cháu có những sản phẩm thủ công tinh xảo mà cháu tin rằng ông sẽ rất thích.”
Nathan nhìn Eli với ánh mắt hứng thú. “Cậu bé, cậu có một cách nói chuyện rất đặc biệt. Được rồi, hãy cho tôi xem những sản phẩm mà các cậu có. Nếu chúng thực sự tốt, tôi sẵn lòng xem xét lại giá cả.”
Eli dẫn Nathan đến gặp những người thợ thủ công trong làng. Họ trưng bày những sản phẩm được làm từ đôi tay khéo léo của mình: những chiếc bình gốm tinh xảo, những tấm thảm dệt từ lụa mềm mại, và cả những món đồ trang sức làm từ đá quý. Nathan tỏ ra rất ấn tượng với sự tinh xảo và khéo léo của những sản phẩm này.
“Cậu bé,” Nathan nói sau khi xem xét kỹ lưỡng, “những sản phẩm này thật sự rất đẹp. Tôi chưa từng thấy thứ gì như vậy ở những nơi tôi đã đi qua. Tôi sẽ đồng ý trao đổi hàng hóa với một mức giá hợp lý hơn.”
Nhờ vào sự khéo léo trong giao tiếp và thương lượng của Eli, người dân trong làng đã có được những món hàng quý giá với giá cả phải chăng. Họ cảm thấy biết ơn Eli vì sự thông minh và tài trí của cậu. Còn Nathan, ông rời làng với sự hài lòng và ấn tượng sâu sắc về cậu bé khéo léo này.
Trước khi rời đi, Nathan nói với Eli: “Cậu bé, cậu sẽ đi xa với sự khéo léo trong ngôn ngữ của mình. Hãy tiếp tục phát huy khả năng này, và cậu sẽ đạt được nhiều thành công trong cuộc sống.”
Eli cảm thấy tự hào về những gì mình đã làm được. Cậu nhận ra rằng ngôn ngữ không chỉ là một phương tiện giao tiếp, mà còn là một công cụ mạnh mẽ để đạt được những điều mà mình mong muốn, miễn là biết cách sử dụng nó một cách khéo léo và chân thành.