Trư Bát Giới Đấu Hoả Yêu - Chương 4
Chương 4: Cuộc Chiến Đầu Tiên
Trong sự chào đón nồng nhiệt của dân làng, Trư Bát Giới, Tôn Ngộ Không và Sa Tăng nhận ra rằng nhiệm vụ chưa kết thúc. Yêu quái điều khiển lửa có thể đã bị đánh bại, nhưng nguy cơ vẫn còn. Họ cần phải bảo đảm rằng khu rừng và làng mạc được an toàn hoàn toàn.
Ngày hôm sau, ba huynh đệ quyết định tiến sâu hơn vào khu rừng để chắc chắn rằng không còn yêu quái nào khác ẩn nấp. Trư Bát Giới dẫn đầu, với cây đinh ba trong tay, sẵn sàng đối mặt với bất cứ điều gì.
“Khu rừng này rất rộng, chúng ta phải cẩn thận,” Tôn Ngộ Không nói, đôi mắt sắc bén quan sát xung quanh.
“Đúng vậy, chúng ta không biết yêu quái này có đồng bọn hay không,” Sa Tăng thêm vào.
Họ tiến sâu hơn vào rừng, cây cối um tùm che khuất ánh sáng mặt trời, tạo nên một không gian tối tăm và lạnh lẽo. Bỗng nhiên, họ nghe thấy tiếng xì xào từ xa. Âm thanh đó không giống tiếng động tự nhiên của rừng, mà là tiếng thì thầm của những kẻ đang ẩn nấp.
“Nghe thấy gì không?” Trư Bát Giới hỏi, ánh mắt căng thẳng.
“Đúng rồi, có thứ gì đó ở phía trước,” Tôn Ngộ Không trả lời.
Họ tiến lên cẩn thận, từng bước một. Đột nhiên, một luồng lửa bùng lên từ trong bóng tối, tấn công thẳng vào họ. Trư Bát Giới và Sa Tăng né tránh kịp thời, nhưng ngọn lửa mạnh mẽ vẫn để lại vết cháy trên mặt đất.
“Chúng ta lại gặp yêu quái!” Trư Bát Giới hét lên, sẵn sàng đối đầu.
Từ trong bóng tối, một yêu quái khác xuất hiện. Nó nhỏ hơn yêu quái trước, nhưng vẫn mang trong mình khả năng điều khiển lửa đáng sợ. Nó nhìn họ với ánh mắt đầy thù hận.
“Ngươi dám đến đây sao?” yêu quái gầm lên. “Ngươi đã tiêu diệt đồng bọn của ta, giờ ta sẽ thiêu rụi các ngươi!”
Ngọn lửa từ tay yêu quái bùng lên mạnh mẽ. Tôn Ngộ Không nhanh chóng dùng gậy Như Ý chắn lại, nhưng áp lực từ lửa khiến anh phải lùi lại vài bước.
“Chúng ta cần phải tấn công đồng thời!” Tôn Ngộ Không hét lên. “Bát Giới, Sa Tăng, chuẩn bị!”
Trư Bát Giới và Sa Tăng chia ra hai hướng, bao vây yêu quái. Trư Bát Giới lao vào với cây đinh ba, tấn công từ bên trái, trong khi Sa Tăng dùng nước từ những thùng họ mang theo, tấn công từ bên phải.
Yêu quái cố gắng phản kháng, nhưng bị kẹt giữa hai dòng tấn công mạnh mẽ. Ngọn lửa của nó dần yếu đi khi nước dập tắt từng đợt lửa bùng lên.
Tôn Ngộ Không tận dụng cơ hội, lao vào từ phía trước với gậy Như Ý. Một cú đập mạnh mẽ vào đầu yêu quái khiến nó gục ngã. Trư Bát Giới và Sa Tăng không chần chừ, tiếp tục tấn công tới tấp cho đến khi yêu quái hoàn toàn bị tiêu diệt.
“Chúng ta đã làm được!” Trư Bát Giới thở phào, mồ hôi nhễ nhại trên trán.
“Đúng vậy, nhưng chúng ta cần phải chắc chắn rằng không còn yêu quái nào khác,” Sa Tăng nhắc nhở.
Họ tiếp tục tiến sâu hơn vào rừng, kiểm tra kỹ lưỡng từng ngóc ngách. Cuối cùng, sau nhiều giờ tìm kiếm, họ chắc chắn rằng khu rừng đã được giải thoát khỏi sự hiện diện của yêu quái.
Khi trở về làng, họ được đón nhận như những anh hùng. Dân làng tổ chức một buổi lễ lớn để tôn vinh họ, cảm ơn vì đã mang lại sự an toàn cho ngôi làng.
“Chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ,” Tôn Ngộ Không nói, nhìn những người dân vui mừng xung quanh. “Nhưng hãy luôn cảnh giác, vì nguy hiểm có thể ẩn nấp bất cứ đâu.”
“Đúng vậy,” Trư Bát Giới đáp, nụ cười nở trên môi. “Chúng ta sẽ luôn sẵn sàng để bảo vệ dân làng.”
Đêm đó, dưới ánh trăng sáng, Trư Bát Giới, Tôn Ngộ Không và Sa Tăng cùng nhau tận hưởng niềm vui chiến thắng, nhưng trong lòng mỗi người đều biết rằng cuộc hành trình của họ còn dài và đầy thử thách phía trước.