Trư Bát Giới Đấu Với Yêu Quái Rắn - Chương 10
Chương 10: Tiếp Tục Hành Trình
Sau những ngày dài hành trình và chiến đấu, đoàn người đã trở nên gắn kết và mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Họ biết rằng con đường phía trước vẫn còn nhiều thử thách, nhưng không gì có thể làm lay chuyển quyết tâm của họ. Với lòng tin vào sự công bằng và lòng dũng cảm, họ tiếp tục tiến bước.
Một buổi sáng, khi đoàn người đang nghỉ ngơi bên bờ suối, Ngộ Không đột nhiên cảm thấy có điều gì đó bất thường. Anh nhìn quanh, ánh mắt cảnh giác:
“Có gì đó không ổn. Ta cảm nhận được một sự hiện diện lạ lùng.”
Trư Bát Giới ngừng ăn, nhìn Ngộ Không:
“Ngươi nghĩ đó là gì? Lại một kẻ thù mới sao?”
Sa Tăng cũng đồng tình:
“Chúng ta nên cẩn thận. Bất kỳ điều gì cũng có thể xảy ra.”
Đường Tăng, với sự điềm tĩnh và trí tuệ của mình, nhắm mắt lại và lắng nghe tiếng gió, tiếng nước chảy và những âm thanh từ thiên nhiên. Sau một lúc, ông mở mắt và nói:
“Đó không phải là kẻ thù. Đó là một linh hồn cần sự giúp đỡ của chúng ta.”
Ngay sau đó, một bóng dáng mờ ảo xuất hiện từ trong rừng, tiến đến gần đoàn người. Đó là linh hồn của một nữ chiến binh, ánh mắt buồn bã và đầy quyết tâm. Linh hồn này nói với giọng nhẹ nhàng nhưng đầy khẩn thiết:
“Xin hãy giúp đỡ ta. Ta là Linh Hoa, một chiến binh bị nguyền rủa bởi phù thủy Lôi Phong. Hắn đã giam cầm linh hồn ta trong khu rừng này và ta không thể siêu thoát.”
Đường Tăng tiến lên, ánh mắt cảm thông:
“Chúng ta sẽ giúp ngươi, Linh Hoa. Hãy cho chúng ta biết cần làm gì để giải thoát ngươi.”
Linh Hoa giải thích rằng để phá bỏ lời nguyền, họ cần phải tìm và phá hủy một tấm bùa chú được giấu trong ngôi đền cổ ở trung tâm khu rừng. Ngộ Không ngay lập tức đồng ý giúp đỡ, và cả đoàn người cùng tiến vào rừng sâu.
Ngôi đền cổ nằm ẩn mình giữa những tán cây rậm rạp, bầu không khí âm u và lạnh lẽo. Khi họ bước vào trong đền, họ cảm nhận được một sức mạnh tà ác bao trùm. Ngộ Không cẩn thận dẫn đầu, dùng gậy Như Ý để tìm kiếm tấm bùa chú.
Bất ngờ, từ trong bóng tối, một đàn quỷ nhỏ tấn công họ. Trận chiến diễn ra khốc liệt, nhưng với sự phối hợp nhịp nhàng và sức mạnh của từng người, đoàn người nhanh chóng đẩy lùi kẻ thù.
Trư Bát Giới dùng đinh ba đẩy lùi những con quỷ nhỏ, trong khi Sa Tăng sử dụng gậy sắt để bảo vệ Đường Tăng. Ngộ Không dùng gậy Như Ý phá hủy những tấm bùa chú treo rải rác trong đền. Cuối cùng, họ tìm thấy tấm bùa chú chính, lớn hơn và mạnh mẽ hơn bất kỳ tấm bùa nào khác.
“Đây rồi! Tấm bùa chú nguyền rủa Linh Hoa!” – Ngộ Không hét lên, giơ cao gậy Như Ý.
Đường Tăng tiến lên, niệm kinh, tạo ra một luồng sáng thiêng liêng bao quanh tấm bùa chú. Ngộ Không dùng gậy Như Ý đánh mạnh vào tấm bùa, phá hủy nó hoàn toàn. Ngay lập tức, một luồng sáng chói lòa lan tỏa khắp ngôi đền, xua tan bóng tối và tà ác.
Linh Hoa xuất hiện, ánh mắt tràn đầy biết ơn:
“Cảm ơn các ngươi. Các ngươi đã giải thoát ta. Giờ ta có thể siêu thoát và trở về với thế giới linh hồn.”
Đường Tăng mỉm cười, cúi đầu:
“Hãy yên nghỉ, Linh Hoa. Ngươi đã được giải thoát.”
Linh Hoa biến mất trong luồng sáng, để lại một không gian yên bình và thanh thản. Đoàn người rời khỏi ngôi đền, lòng đầy tự hào và niềm tin vào sự công bằng.
“Chúng ta đã làm được một việc tốt đẹp nữa.” – Trư Bát Giới nói, nụ cười rạng rỡ.
Sa Tăng gật đầu:
“Đúng vậy. Chúng ta không chỉ thỉnh kinh mà còn giúp đỡ những linh hồn đau khổ.”
Ngộ Không nhìn về phía trước, ánh mắt quyết tâm:
“Hãy tiếp tục hành trình. Chúng ta còn nhiều việc phải làm.”
Đường Tăng dẫn đầu, đoàn người tiếp tục hành trình thỉnh kinh. Họ biết rằng cuộc hành trình vẫn còn dài và đầy rẫy những thử thách, nhưng với lòng quyết tâm, sức mạnh và sự đoàn kết, họ tin rằng sẽ vượt qua tất cả để đạt được mục tiêu cuối cùng: mang lại bình an và hạnh phúc cho thế gian.
Và cứ thế, đoàn người tiếp tục bước đi trên con đường dài, mỗi bước chân là một hành động dũng cảm, mỗi lời kinh là một tia hy vọng cho tương lai. Họ tiến lên, không ngừng nghỉ, với lòng tin vào sự công bằng và niềm hy vọng về một ngày mai tươi sáng hơn.