Trung Hoa cổ đại Khám phá giấy - Chương 2
Chương 2: Cuộc gặp gỡ định mệnh
Ngày hôm sau, Cai Lun và Lý Bân thức dậy từ sáng sớm, chuẩn bị cho cuộc hành trình đến các khu rừng lân cận để thu thập nguyên liệu. Trời mờ sáng, sương mù còn bao phủ khắp nơi, tạo nên một không gian huyền ảo và tĩnh lặng.
“Ngươi đã sẵn sàng chưa, Cai Lun?” Lý Bân hỏi, tay cầm chắc chiếc rìu nhỏ để chặt cây.
“Ta sẵn sàng rồi, Lý Bân. Hôm nay, chúng ta sẽ tìm kiếm những loại cây mà học giả Trương Đạo đã giới thiệu,” Cai Lun đáp, ánh mắt đầy quyết tâm.
Hai người bạn bắt đầu bước vào rừng, cẩn thận tìm kiếm các loại cây và sợi cây phù hợp. Họ đi qua nhiều con suối nhỏ, leo lên những dốc đá gập ghềnh và vượt qua những lùm cây rậm rạp.
Sau một vài giờ, họ tìm thấy một khu rừng đầy cây bồ đề, cây dâu và nhiều loại cây khác. Cai Lun cẩn thận chặt một vài cành cây và bóc vỏ ra để lấy sợi.
“Chúng ta sẽ mang những thứ này về và thử nghiệm,” Cai Lun nói, đôi mắt sáng lên khi nhìn thấy đống nguyên liệu trước mặt.
Khi mặt trời bắt đầu lặn, Cai Lun và Lý Bân quay trở lại ngôi nhà nhỏ của Cai Lun với những bó sợi cây và vỏ cây. Họ ngồi xuống, chuẩn bị bắt đầu quá trình thử nghiệm.
“Bây giờ, chúng ta cần nghiền nhỏ những sợi cây này và trộn chúng với nước,” Cai Lun giải thích. “Sau đó, chúng ta sẽ ép chúng lại và phơi khô.”
Lý Bân gật đầu, bắt đầu giúp Cai Lun nghiền nhỏ các sợi cây. Họ làm việc suốt đêm, không ngừng nghỉ, quyết tâm tìm ra một giải pháp mới.
Trong lúc họ đang mải mê làm việc, một người lạ bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà. Người này có vẻ ngoài giản dị nhưng ánh mắt rất sáng, tỏ rõ sự thông minh và tinh tế.
“Chào các ngươi, ta là Ngụy Lâm, một lữ khách từ phương xa. Ta đã nghe về giấc mơ của các ngươi và muốn đóng góp chút ít,” người lạ nói, giọng trầm ấm.
Cai Lun và Lý Bân ngạc nhiên nhìn người lạ. “Ngài từ đâu tới và làm thế nào ngài biết về chúng tôi?” Cai Lun hỏi, đôi mắt đầy tò mò.
Ngụy Lâm mỉm cười, tiến vào trong nhà. “Ta đã đi qua nhiều vùng đất và nghe kể về những nỗ lực của các ngươi. Ta cũng có chút kiến thức về việc làm giấy và muốn chia sẻ với các ngươi.”
Lý Bân nhíu mày, không khỏi nghi ngờ. “Ngài có thể giúp chúng tôi bằng cách nào?”
Ngụy Lâm cười lớn, giơ tay chỉ vào đống sợi cây. “Các ngươi đã đi đúng hướng, nhưng cần thêm một bước quan trọng. Hãy thử thêm bột gạo vào hỗn hợp sợi cây và nước. Nó sẽ giúp giấy trở nên mịn màng và dễ viết hơn.”
Cai Lun nhìn Ngụy Lâm với sự ngạc nhiên và hy vọng. “Cảm ơn ngài, Ngụy Lâm. Chúng ta sẽ thử ngay bây giờ.”
Với sự giúp đỡ của Ngụy Lâm, Cai Lun và Lý Bân bắt đầu thêm bột gạo vào hỗn hợp sợi cây và nước. Họ kiên nhẫn ép hỗn hợp lại và phơi khô. Sau một vài giờ, họ thu được những tấm giấy đầu tiên, mỏng nhẹ và mịn màng hơn nhiều so với các thử nghiệm trước.
“Cai Lun, ngươi làm được rồi!” Lý Bân reo lên, không giấu nổi sự phấn khích.
Cai Lun cầm tấm giấy trong tay, lòng tràn đầy niềm vui và tự hào. “Đúng vậy, Lý Bân. Nhưng đây chỉ mới là bước đầu. Chúng ta cần hoàn thiện quy trình này để tạo ra những tấm giấy tốt hơn nữa.”
Ngụy Lâm nhìn hai người bạn với ánh mắt hài lòng. “Các ngươi đã đi đúng hướng. Hãy tiếp tục nỗ lực và không ngừng tìm tòi. Ta sẽ ở lại giúp đỡ các ngươi một thời gian.”
Với sự giúp đỡ của Ngụy Lâm, Cai Lun và Lý Bân tiếp tục thử nghiệm và cải tiến quy trình làm giấy. Họ đã vượt qua những thử thách đầu tiên và bắt đầu thấy ánh sáng cuối đường hầm. Giấc mơ của Cai Lun dần trở thành hiện thực, mở ra một chương mới trong cuộc đời của ông và trong lịch sử Trung Hoa cổ đại.