Trung Hoa cổ đại Khám phá giấy - Chương 3
Chương 3: Thử thách đầu tiên
Ngày mới bắt đầu với những tia nắng ấm áp, chiếu rọi lên ngôi nhà nhỏ của Cai Lun và khu vườn rậm rạp phía sau. Sau những thành công ban đầu, Cai Lun, Lý Bân, và Ngụy Lâm tiếp tục thử nghiệm với các loại sợi cây và bột gạo để hoàn thiện quy trình làm giấy.
Một buổi sáng, khi ba người đang tập trung làm việc, tiếng gõ cửa vang lên. Cai Lun ra mở cửa và nhìn thấy một người phụ nữ lớn tuổi, khuôn mặt tràn đầy lo lắng.
“Chào ngài Cai Lun, tôi là Dương Thị, một người dân trong làng. Tôi nghe nói ngài đang làm ra một loại vật liệu mới để ghi chép. Nhà tôi có rất nhiều tre, ngài có thể giúp tôi tìm cách sử dụng chúng được không?” bà Dương nói, giọng đầy hy vọng.
Cai Lun mỉm cười, nhẹ nhàng đáp, “Dương Thị, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp ngài. Hãy mang những cành tre đến đây, chúng tôi sẽ thử nghiệm.”
Bà Dương rời đi, để lại một cảm giác trách nhiệm nặng nề trong lòng Cai Lun. Ông biết rằng việc thử nghiệm với tre sẽ là một thử thách lớn, nhưng cũng là cơ hội để khám phá thêm.
“Chúng ta sẽ thử nghiệm với tre, nhưng không biết liệu nó có mang lại kết quả tốt không,” Cai Lun nói với Lý Bân và Ngụy Lâm.
Ngụy Lâm gật đầu. “Không thử sao biết, Cai Lun. Tre có đặc tính khác biệt so với các loại cây khác, có thể mang lại kết quả bất ngờ.”
Khi bà Dương mang những cành tre đến, Cai Lun và Lý Bân bắt đầu xử lý chúng. Họ bóc vỏ, nghiền nhỏ và trộn với nước, giống như đã làm với các loại sợi cây khác. Tuy nhiên, kết quả không như mong đợi. Hỗn hợp tre trở nên quá cứng và không thể ép thành tấm giấy.
“Không được rồi, Cai Lun. Tre quá cứng và khó xử lý,” Lý Bân nói, giọng đầy thất vọng.
Cai Lun thở dài, lau mồ hôi trên trán. “Chúng ta cần tìm cách khác. Có lẽ chúng ta phải thử nghiệm thêm với các nguyên liệu khác nhau và điều chỉnh quy trình.”
Ngụy Lâm nhìn vào đống tre không thành công, rồi quay sang Cai Lun. “Đừng nản lòng, Cai Lun. Thất bại là một phần của quá trình học hỏi. Hãy thử nghĩ xem, có thể chúng ta cần thêm một bước xử lý nào đó trước khi nghiền tre.”
Cai Lun suy nghĩ một lúc rồi gật đầu. “Có lẽ ngươi nói đúng, Ngụy Lâm. Chúng ta hãy thử ngâm tre trong nước trước khi nghiền. Điều này có thể làm mềm tre và giúp dễ xử lý hơn.”
Cả ba người bắt đầu ngâm các cành tre trong nước. Sau một ngày, họ thử lại quy trình nghiền và trộn. Kết quả lần này tốt hơn nhiều. Hỗn hợp trở nên mềm mịn hơn và dễ dàng ép thành tấm giấy.
“Chúng ta làm được rồi!” Lý Bân reo lên, không giấu nổi sự vui mừng.
Cai Lun cầm tấm giấy tre trong tay, đôi mắt sáng lên. “Đúng vậy, Lý Bân. Chúng ta đã vượt qua thử thách đầu tiên. Nhưng còn nhiều việc phải làm để hoàn thiện quy trình này.”
Ngụy Lâm mỉm cười, ánh mắt đầy tự hào. “Các ngươi đã chứng minh rằng không có thử thách nào là không thể vượt qua. Hãy tiếp tục nỗ lực, chúng ta sẽ còn đạt được nhiều thành công hơn nữa.”
Những ngày tiếp theo, Cai Lun, Lý Bân, và Ngụy Lâm tiếp tục thử nghiệm với nhiều loại cây và phương pháp khác nhau. Họ gặp không ít khó khăn và thất bại, nhưng mỗi lần như vậy, họ lại học được thêm nhiều điều mới.
Một buổi tối, khi ba người ngồi quanh bếp lửa, Ngụy Lâm nói, “Cai Lun, ngươi có biết tại sao ta quyết định giúp đỡ các ngươi không?”
Cai Lun nhìn Ngụy Lâm, đầy tò mò. “Tại sao vậy, Ngụy Lâm?”
Ngụy Lâm thở dài, ánh mắt xa xăm. “Ta từng là một học giả, nhưng ta đã bỏ cuộc sau nhiều thất bại. Khi nghe về ngươi, ta thấy được hình ảnh của mình trong đó. Ta muốn giúp ngươi đạt được giấc mơ mà ta từng từ bỏ.”
Cai Lun im lặng một lúc rồi nói, giọng đầy cảm kích, “Cảm ơn ngươi, Ngụy Lâm. Nhờ có ngươi và Lý Bân, ta mới có thể đi xa được đến thế này. Chúng ta sẽ không từ bỏ, cho đến khi đạt được thành công.”
Ngụy Lâm và Lý Bân gật đầu, cùng nhau nhìn vào bếp lửa, lòng đầy hy vọng và quyết tâm. Những thử thách phía trước sẽ còn nhiều, nhưng họ biết rằng với sự kiên trì và nỗ lực, giấc mơ của Cai Lun sẽ trở thành hiện thực.