Trung Hoa cổ đại Khám phá giấy - Chương 4
Chương 4: Sự phản đối từ triều đình
Khi tin tức về những thành công ban đầu của Cai Lun và nhóm của ông bắt đầu lan truyền, không phải ai cũng tỏ ra ủng hộ. Trong triều đình, có nhiều quan chức bảo thủ không muốn thay đổi cách làm truyền thống. Họ cho rằng việc sản xuất giấy là một sự lãng phí tài nguyên và thời gian quý báu.
Một ngày nọ, Cai Lun nhận được lệnh triệu tập khẩn cấp từ Hoàng thượng. Ông cùng Lý Bân và Ngụy Lâm nhanh chóng lên đường đến kinh thành.
Khi đến cung điện, họ được dẫn vào một căn phòng lớn, nơi Hoàng đế Hán Hòa Đế đang ngồi trên ngai vàng, xung quanh là các quan chức triều đình. Cai Lun và các bạn cúi đầu chào, rồi chờ đợi trong im lặng.
Hoàng đế Hán Hòa Đế nhìn Cai Lun, giọng trầm mặc. “Cai Lun, ta nghe nói ngươi đang tiến hành nghiên cứu một loại vật liệu mới để ghi chép. Ngươi hãy trình bày cho ta nghe về phát minh của ngươi.”
Cai Lun kính cẩn đáp lời, “Thưa Hoàng thượng, chúng thần đã tìm ra một quy trình làm giấy từ các loại sợi cây và bột gạo. Loại giấy này nhẹ hơn, dễ sử dụng hơn và có thể giúp việc ghi chép trở nên tiện lợi hơn rất nhiều.”
Một vị quan lớn tuổi tên là Quan Đại Nhân đứng lên, vẻ mặt không hài lòng. “Hoàng thượng, việc này chỉ là lãng phí tài nguyên và công sức. Sách tre đã phục vụ chúng ta tốt trong hàng thế kỷ. Tại sao phải thay đổi?”
Cai Lun nhìn Quan Đại Nhân, cố gắng giữ bình tĩnh. “Thưa Quan Đại Nhân, sách tre rất nặng và cồng kềnh. Giấy sẽ giúp việc lưu trữ và truyền tải tri thức dễ dàng hơn. Nó không chỉ giúp triều đình mà còn mang lại lợi ích cho toàn dân.”
Một vị quan khác, Quan Nguyên, đứng lên ủng hộ Cai Lun. “Thưa Hoàng thượng, những cải tiến này có thể giúp đất nước chúng ta phát triển hơn. Tri thức được lưu trữ và truyền bá rộng rãi hơn sẽ giúp nâng cao dân trí.”
Hoàng đế Hán Hòa Đế im lặng suy nghĩ, rồi lên tiếng, “Cai Lun, ngươi có thể chứng minh rằng loại giấy này thực sự có ích và đáng để triều đình đầu tư không?”
Cai Lun mỉm cười, tự tin trả lời, “Thưa Hoàng thượng, thần đã mang theo một số mẫu giấy để ngài xem xét.” Cai Lun trình bày các tấm giấy mà nhóm ông đã làm ra, và Hoàng đế cầm lấy một tấm, xem xét kỹ lưỡng.
“Rất nhẹ và dễ viết,” Hoàng đế nói, đôi mắt lấp lánh. “Quan Đại Nhân, Quan Nguyên, các ngươi hãy xem xét và cho ý kiến.”
Quan Đại Nhân miễn cưỡng cầm lấy tấm giấy, còn Quan Nguyên thì tỏ ra rất hứng thú. Sau một lúc, Quan Nguyên nói, “Thưa Hoàng thượng, đây thực sự là một phát minh đáng kinh ngạc. Chúng ta nên ủng hộ Cai Lun và nhóm của ông.”
Quan Đại Nhân hậm hực, nhưng không thể phủ nhận chất lượng của tấm giấy. “Nếu Hoàng thượng thấy phù hợp, thần không có ý kiến gì thêm.”
Hoàng đế Hán Hòa Đế mỉm cười hài lòng. “Cai Lun, ngươi sẽ được triều đình ủng hộ và cấp kinh phí để tiếp tục nghiên cứu. Nhưng hãy nhớ, mọi sự cải tiến đều phải mang lại lợi ích cho dân chúng.”
Cai Lun cúi đầu, giọng đầy biết ơn, “Cảm ơn Hoàng thượng. Thần sẽ không làm ngài thất vọng.”
Rời khỏi cung điện, Cai Lun, Lý Bân và Ngụy Lâm thở phào nhẹ nhõm. Họ biết rằng con đường phía trước vẫn còn nhiều thử thách, nhưng sự ủng hộ từ Hoàng đế và một số quan chức triều đình đã tiếp thêm động lực cho họ.
“Cai Lun, ngươi đã làm rất tốt,” Lý Bân nói, vỗ vai bạn mình.
Ngụy Lâm gật đầu, mỉm cười. “Chúng ta đã vượt qua được một thử thách lớn. Bây giờ, hãy tiếp tục nghiên cứu và hoàn thiện quy trình sản xuất giấy.”
Cai Lun nhìn hai người bạn, lòng tràn đầy cảm kích. “Cảm ơn các ngươi. Chúng ta sẽ cùng nhau làm nên lịch sử.”
Với sự ủng hộ từ triều đình, Cai Lun và nhóm của ông tiếp tục nỗ lực không ngừng, đối mặt với những thử thách mới để biến giấc mơ của mình thành hiện thực. Họ biết rằng sự thành công không chỉ mang lại vinh quang cho bản thân, mà còn góp phần vào sự phát triển của cả đất nước.