Trung Hoa cổ đại Khám phá giấy - Chương 5
Chương 5: Khám phá quan trọng
Sau khi nhận được sự ủng hộ từ Hoàng đế và triều đình, Cai Lun, Lý Bân, và Ngụy Lâm trở về làng Ngọc Sơn với quyết tâm cao độ. Họ biết rằng con đường phía trước vẫn còn dài và nhiều thử thách, nhưng sự công nhận từ triều đình đã tiếp thêm động lực cho họ.
Một buổi sáng mùa xuân, khi ba người đang làm việc trong xưởng giấy nhỏ, Cai Lun nhận ra rằng chất lượng giấy vẫn chưa đạt được như mong muốn. Ông trầm tư suy nghĩ, tự hỏi liệu có điều gì mình đã bỏ sót.
“Ngụy Lâm, Lý Bân, các ngươi có nghĩ rằng chúng ta cần thêm một thành phần nào đó để cải thiện chất lượng giấy không?” Cai Lun hỏi, đôi mắt đăm chiêu.
Ngụy Lâm gật đầu, “Ta cũng đã nghĩ về điều đó. Có lẽ chúng ta cần tìm thêm một chất liệu khác để tăng cường độ bền và độ mịn của giấy.”
Lý Bân thêm vào, “Cai Lun, chúng ta có thể thử nghiệm với nhiều loại vật liệu khác nhau. Có một khu rừng ở phía tây làng, nơi có nhiều loại cây lạ. Có lẽ chúng ta sẽ tìm thấy thứ gì đó hữu ích.”
Ba người quyết định lên đường đến khu rừng phía tây. Họ mang theo các dụng cụ cần thiết và thức ăn đủ cho một ngày dài. Khi đến nơi, họ bắt đầu tìm kiếm và thu thập mẫu vật từ các loại cây khác nhau.
Sau vài giờ, Ngụy Lâm phát hiện một cây có lá lớn và thân mềm. “Cai Lun, ngươi hãy nhìn cây này. Có vẻ như nó có thể chứa đựng những đặc tính mà chúng ta cần.”
Cai Lun cẩn thận bẻ một cành cây và nghiền nát lá. Ông nhận thấy chất lỏng từ lá rất dính và mềm. “Chúng ta hãy mang về thử nghiệm xem sao.”
Khi trở về xưởng, họ bắt đầu thử nghiệm với lá cây mới. Cai Lun nghiền nhỏ lá, trộn với bột gạo và sợi cây, rồi ép hỗn hợp lại và phơi khô. Kết quả là những tấm giấy mỏng, mềm mại và rất bền.
“Cai Lun, ngươi đã làm được rồi!” Lý Bân reo lên, không giấu nổi sự phấn khích.
Ngụy Lâm cầm một tấm giấy lên, xem xét kỹ lưỡng. “Đây là bước đột phá quan trọng. Giấy này không chỉ mỏng và nhẹ mà còn rất bền. Chúng ta đã tìm ra công thức hoàn hảo.”
Cai Lun cười rạng rỡ, đôi mắt tràn đầy niềm vui. “Đúng vậy, nhưng chúng ta cần phải thử nghiệm thêm để đảm bảo chất lượng. Hãy sản xuất nhiều hơn và kiểm tra xem giấy có thể chịu được điều kiện khác nhau như thế nào.”
Những ngày sau đó, họ làm việc không ngừng nghỉ, sản xuất hàng loạt giấy và tiến hành các thử nghiệm. Họ ngâm giấy trong nước, phơi nắng, và thử viết trên giấy bằng nhiều loại mực khác nhau. Kết quả đều rất tốt, giấy giữ được độ bền và không bị nhòe mực.
Một buổi tối, khi ba người đang ngồi bên bếp lửa, Lý Bân hỏi, “Cai Lun, ngươi đã nghĩ đến việc trình bày kết quả này cho Hoàng thượng chưa?”
Cai Lun gật đầu, “Ta đã nghĩ đến. Chúng ta sẽ chuẩn bị một số mẫu giấy tốt nhất và trình bày với Hoàng thượng. Nếu được chấp nhận, chúng ta sẽ mở rộng quy mô sản xuất và mang lại lợi ích cho toàn dân.”
Ngụy Lâm thêm vào, “Chúng ta cũng nên ghi lại toàn bộ quy trình sản xuất và bảo quản bí mật này. Đây là tài sản quý giá, không chỉ cho chúng ta mà còn cho cả đất nước.”
Cai Lun mỉm cười, lòng đầy hy vọng và quyết tâm. “Đúng vậy, Ngụy Lâm. Chúng ta sẽ làm tất cả để bảo vệ và phát triển phát minh này. Giấc mơ của chúng ta đang dần trở thành hiện thực, và điều đó không thể thiếu sự nỗ lực của cả ba chúng ta.”
Sáng hôm sau, Cai Lun cùng Lý Bân và Ngụy Lâm lên đường trở lại kinh thành. Họ mang theo những mẫu giấy tốt nhất, với hy vọng rằng Hoàng đế sẽ nhận thấy giá trị to lớn của phát minh này. Những bước chân của họ tràn đầy niềm tin và lòng tự hào, biết rằng họ đang góp phần thay đổi cả nền văn minh Trung Hoa.