Trương Lương và Cuộc Phản Công - Chương 3
Chương 3: Hành Trình Tới Bành Thành
Bành Thành đã được chiếm lại, nhưng cuộc chiến chống lại Hạng Vũ mới chỉ bắt đầu. Lưu Bang và Trương Lương biết rằng để giữ vững thành phố và tiến tới những chiến thắng tiếp theo, họ cần củng cố lực lượng và thiết lập một căn cứ vững chắc tại đây.
Sáng sớm hôm sau, tại phòng họp trong phủ tướng quân, Lưu Bang và Trương Lương cùng các tướng lĩnh khác đang bàn bạc về kế hoạch tiếp theo.
“Lưu huynh,” Trương Lương bắt đầu, “chúng ta cần củng cố phòng thủ tại Bành Thành và thiết lập hệ thống tình báo để theo dõi động tĩnh của quân Hạng Vũ. Chúng ta cũng cần tuyển mộ thêm binh lính và tìm kiếm sự ủng hộ từ các lãnh chúa xung quanh.”
Lưu Bang gật đầu đồng ý. “Trương huynh nói đúng. Chúng ta cần phải nhanh chóng hành động. Tôi sẽ cử các tướng lĩnh đi khắp nơi để tuyển mộ binh lính và thuyết phục các lãnh chúa. Trương huynh, huynh sẽ chịu trách nhiệm thiết lập hệ thống phòng thủ và tình báo.”
Trương Lương mỉm cười. “Tôi sẽ làm hết sức mình, Lưu huynh. Nhưng chúng ta cũng cần phải cẩn trọng. Hạng Vũ sẽ không ngồi yên để chúng ta tự do hành động.”
Ba ngày sau, khi hệ thống phòng thủ tại Bành Thành đã được củng cố và các tướng lĩnh đã trở về với nhiều binh lính mới tuyển mộ, Trương Lương và Lưu Bang quyết định hành động tiếp theo. Họ dự định tiến quân tới Hồng Cốc, một thành phố chiến lược khác, để mở rộng ảnh hưởng và tạo thế trận ép chặt Hạng Vũ.
Tại cổng thành Bành Thành, Lưu Bang đứng trước hàng ngàn binh lính, giọng nói vang lên mạnh mẽ.
“Anh em, chúng ta đã giành được chiến thắng đầu tiên tại Bành Thành, nhưng đây mới chỉ là khởi đầu. Hạng Vũ vẫn còn mạnh và chúng ta cần phải tiếp tục chiến đấu để giành lại hòa bình cho đất nước. Hãy cùng tôi tiến tới Hồng Cốc và lập nên những chiến công mới!”
Tiếng hò reo của binh lính vang lên, tạo nên một khí thế mạnh mẽ. Lưu Bang và Trương Lương dẫn đầu đoàn quân, bắt đầu hành trình tới Hồng Cốc.
Trên đường đi, họ gặp nhiều khó khăn và thử thách. Quân Hạng Vũ không ngừng quấy rối, nhưng nhờ vào sự chỉ huy tài ba của Trương Lương và lòng dũng cảm của binh lính, họ vượt qua mọi trở ngại.
Một buổi tối, khi đoàn quân dừng lại nghỉ ngơi tại một ngôi làng nhỏ, Trương Lương ngồi cùng Lưu Bang bên đống lửa trại. Lửa cháy bập bùng, ánh sáng nhảy múa trên khuôn mặt họ.
“Lưu huynh,” Trương Lương nói, giọng trầm ngâm, “chúng ta đang tiến gần tới Hồng Cốc. Nhưng tôi lo rằng Hạng Vũ sẽ không để chúng ta dễ dàng chiếm lấy nơi này. Hắn sẽ tung ra tất cả những gì mình có để bảo vệ.”
Lưu Bang cười khẽ, đôi mắt kiên định. “Tôi hiểu, Trương huynh. Nhưng tôi tin rằng với chiến lược của huynh và lòng dũng cảm của binh lính, chúng ta sẽ vượt qua mọi thử thách. Hạng Vũ có thể mạnh, nhưng hắn không có gì đáng sợ so với lòng quyết tâm của chúng ta.”
Trương Lương gật đầu. “Lòng quyết tâm là điều quan trọng nhất. Chúng ta sẽ chiến đấu tới cùng.”
Sáng sớm hôm sau, đoàn quân tiếp tục hành trình. Khi tới gần Hồng Cốc, Trương Lương và Lưu Bang nhận thấy quân Hạng Vũ đã chuẩn bị sẵn sàng để đối phó. Các doanh trại của quân địch trải dài trước mắt họ, ánh lửa trại lập lòe trong đêm tối.
Lưu Bang quay sang Trương Lương. “Trương huynh, chúng ta phải có kế hoạch thật chi tiết để tấn công. Huynh nghĩ sao?”
Trương Lương nhìn qua cánh đồng rộng lớn, ánh mắt sắc bén. “Chúng ta sẽ chia quân thành ba mũi tấn công. Một mũi tấn công trực diện để thu hút sự chú ý của quân Hạng Vũ, hai mũi còn lại sẽ đánh vào hai bên sườn. Tôi sẽ dẫn đầu mũi tấn công trực diện, Lưu huynh sẽ chỉ huy một mũi tấn công sườn.”
Lưu Bang gật đầu. “Được, chúng ta sẽ làm theo kế hoạch của huynh. Anh em, hãy chuẩn bị sẵn sàng!”
Trương Lương, với tài trí và sự quyết đoán, đã vạch ra một kế hoạch tấn công hoàn hảo. Khi mặt trời mọc, đoàn quân của Lưu Bang bắt đầu tiến vào Hồng Cốc, sẵn sàng cho một trận chiến mới đầy cam go và hy vọng.
Cuộc chiến chống lại Hạng Vũ vẫn còn rất dài và gian khổ, nhưng với lòng quyết tâm và sự thông minh của Trương Lương, họ tin rằng sẽ có thể vượt qua mọi thử thách và giành lấy chiến thắng cuối cùng.