Truyền Thuyết Đại Vũ Trị Thuỷ - Chương 2
Chương 2: Xuất Hiện Người Anh Hùng
Sau trận lũ dữ dội, cảnh vật tiêu điều, nhiều ngôi làng chỉ còn là đống đổ nát. Đại Vũ, người đã chứng kiến sự khốn khổ của nhân dân, biết rằng cần phải có hành động quyết liệt hơn. Trong lòng ông nung nấu một quyết tâm: phải tìm ra cách kiểm soát được lũ lụt, dù cho khó khăn đến đâu.
Một buổi sáng tại làng Xuân Ngọc, Đại Vũ cùng vài người bạn thân đang họp bàn trong căn nhà nhỏ của ông.
Bạn thân A, Lâm: “Vũ, cậu đã nghĩ ra cách nào chưa? Lũ lụt năm nay tàn phá quá nhiều rồi.”
Đại Vũ: “Tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Chúng ta không thể chỉ chặn nước như cha tôi đã làm. Chúng ta cần tìm hiểu sâu hơn về dòng chảy của nước và địa hình của đất nước.”
Bạn thân B, Hào: “Cậu định làm thế nào? Chúng ta không có đủ tài nguyên và người để thực hiện những việc lớn lao như vậy.”
Đại Vũ: “Chúng ta cần phải đi khảo sát toàn bộ hệ thống sông ngòi, xem xét từng dòng chảy, từng vùng đất thấp và cao. Chỉ khi hiểu rõ địa hình, chúng ta mới có thể đưa ra giải pháp đúng đắn.”
Lâm: “Vũ, cậu không thể làm điều này một mình. Chúng ta sẽ đi cùng cậu. Chúng ta là bạn bè, và chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn.”
Hào: “Đúng vậy! Chúng ta không thể để cậu một mình đối mặt với nhiệm vụ này. Hãy cho chúng tôi biết cần làm gì.”
Đại Vũ cảm thấy ấm lòng trước tình cảm và sự ủng hộ của bạn bè. Ông biết rằng với sự hỗ trợ của họ, ông có thể tiến xa hơn.
Đại Vũ: “Cảm ơn các cậu. Chúng ta sẽ bắt đầu từ đây. Trước hết, chúng ta cần chuẩn bị cho chuyến hành trình dài ngày. Hãy thu thập đủ lương thực, dụng cụ và mọi thứ cần thiết.”
Bạn bè và dân làng cùng đồng thanh: “Chúng tôi sẽ giúp!”
Một tuần sau, tại cổng làng Xuân Ngọc, đoàn người chuẩn bị khởi hành:
Đại Vũ: “Mọi người, hành trình này sẽ rất gian nan và nguy hiểm. Chúng ta sẽ đi qua nhiều vùng đất khác nhau, đối mặt với nhiều thử thách. Nhưng hãy nhớ rằng, mục tiêu của chúng ta là mang lại sự bình yên cho tất cả mọi người. Chúng ta sẽ thành công!”
Lâm: “Chúng ta đã sẵn sàng, Vũ. Dù có khó khăn thế nào, chúng ta sẽ không bỏ cuộc.”
Hào: “Đi thôi, chúng ta còn nhiều việc phải làm.”
Đoàn người bắt đầu cuộc hành trình dài, đi qua các vùng đất hoang vu, qua những dòng sông cuộn sóng và những cánh rừng rậm rạp. Họ gặp gỡ nhiều người dân, lắng nghe câu chuyện về những cơn lũ đã phá hủy cuộc sống của họ, và ghi chép lại mọi thông tin quan trọng về địa hình và dòng chảy.
Một ngày nọ, tại một ngôi làng nhỏ bên sông Dương Tử:
Người dân làng, ông Lưu: “Các cậu đến đúng lúc lắm. Năm nay, lũ lụt tàn phá cả làng. Chúng tôi không còn gì cả.”
Đại Vũ: “Ông Lưu, chúng tôi đến để tìm hiểu về dòng chảy của sông và cách nước di chuyển qua vùng này. Chúng tôi muốn biết mọi chi tiết để có thể tìm ra giải pháp hiệu quả.”
Ông Lưu: “Tôi rất cảm kích. Nếu có thể giúp gì, chúng tôi sẵn sàng.”
Lâm: “Chúng tôi cần xem xét khu vực quanh làng, đặc biệt là các vùng đất thấp và cao, cũng như dòng chảy của sông.”
Ông Lưu: “Hãy đi theo tôi. Tôi sẽ dẫn các cậu đến những nơi cần thiết.”
Đoàn người cùng ông Lưu khảo sát kỹ lưỡng vùng đất quanh làng, ghi chép lại mọi chi tiết. Họ nhận ra rằng mỗi vùng đất có những đặc điểm riêng biệt, và việc kiểm soát lũ lụt không thể chỉ dựa vào một phương pháp duy nhất.
Đêm đó, quanh đống lửa trại:
Hào: “Vũ, chúng ta đã đi được một đoạn đường dài, nhưng dường như còn quá nhiều điều cần phải làm.”
Đại Vũ: “Đúng vậy, Hào. Nhưng mỗi ngày chúng ta đều học được thêm nhiều điều quý giá. Tôi tin rằng với sự kiên nhẫn và quyết tâm, chúng ta sẽ tìm ra giải pháp.”
Lâm: “Chúng ta sẽ không bỏ cuộc. Chúng ta đã đi cùng nhau đến đây, và sẽ tiếp tục đi đến cuối cùng.”
Đại Vũ: “Cảm ơn các cậu. Sự ủng hộ của mọi người là nguồn động viên lớn nhất. Hãy nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta còn nhiều việc phải làm.”
Cuộc hành trình của Đại Vũ và những người bạn tiếp tục với lòng quyết tâm và hy vọng. Họ biết rằng con đường phía trước còn dài và gian nan, nhưng họ tin tưởng vào mục tiêu cao cả của mình: mang lại sự bình yên cho nhân dân và đất nước.