Truyền Thuyết Về Long Vương - Chương 1
Chương 1: Khởi Đầu của Truyền Thuyết
Ngày xưa, ở một làng chài nhỏ ven biển, cuộc sống của người dân luôn gắn liền với những con cá tươi ngon và những chuyến đi biển dài ngày. Họ sống trong sự bình yên và hạnh phúc, chưa bao giờ phải lo lắng về biển cả. Nhưng cuộc sống êm đềm ấy không kéo dài mãi mãi.
Một buổi sáng, bầu trời bỗng nhiên trở nên u ám, những đám mây đen kịt bao phủ khắp nơi. Gió thổi mạnh, sóng biển dâng cao dữ dội, nhấn chìm thuyền bè và mang đến nỗi sợ hãi khắp nơi.
“Làm sao mà sóng lại dữ dội thế này?” – một người dân hét lên, cố giữ chặt chiếc thuyền của mình khỏi bị lật.
“Làng mình chưa từng gặp cảnh tượng như thế này bao giờ!” – một phụ nữ khác sợ hãi nói, tay ôm chặt con nhỏ.
Trong khi đó, lão ngư dân Minh, người đã sống qua nhiều đời ở làng chài, đứng trên bờ biển, mắt nhìn xa xăm. Ông biết điều này không phải ngẫu nhiên.
Tối hôm ấy, khi sóng biển đã tạm lắng, dân làng tụ tập lại nhà ông Minh để nghe ông kể chuyện. Họ biết lão ngư dân này từng trải qua nhiều điều kỳ lạ và luôn có những câu chuyện huyền bí để chia sẻ.
“Lão Minh, hãy kể cho chúng tôi nghe chuyện gì đang xảy ra!” – trưởng làng lên tiếng, ánh mắt lo lắng.
Lão Minh hít một hơi sâu, ánh mắt đượm buồn. “Biển cả chưa bao giờ giận dữ như thế này nếu không có lý do. Từ thời xa xưa, truyền thuyết đã kể rằng biển cả được cai quản bởi Long Vương, vị thần của biển cả và các con rồng. Long Vương sống dưới đáy biển sâu, nơi không ai có thể tới được. Ngài rất yêu biển và tất cả các sinh vật sống trong đó. Nhưng khi con người làm tổn hại đến môi trường biển, làm ô nhiễm nước và hủy diệt các sinh vật, Long Vương sẽ nổi giận.”
“Dậy sóng dữ dội này… có phải là dấu hiệu của cơn giận của Long Vương không?” – một người dân run rẩy hỏi.
Lão Minh gật đầu chậm rãi. “Ta tin rằng Long Vương đang giận dữ. Con người chúng ta đã không biết bảo vệ biển cả, đã làm tổn thương ngôi nhà của các sinh vật biển. Nếu chúng ta không thay đổi, biển sẽ không bao giờ yên bình trở lại.”
“Vậy chúng ta phải làm gì, lão Minh? Chúng ta không thể để làng chài bị nhấn chìm mãi mãi!” – An, chàng trai trẻ dũng cảm của làng, lên tiếng. Đôi mắt anh ánh lên sự quyết tâm.
Lão Minh nhìn An, lòng tràn đầy hy vọng. “Có một cách duy nhất để làm dịu cơn giận của Long Vương. Chúng ta phải tìm ba bảo vật thiêng liêng nằm sâu dưới biển cả: Viên Ngọc Rồng, Vảy Rồng, và Nước Mắt Rồng. Chỉ khi có ba bảo vật này, chúng ta mới có thể cầu xin Long Vương tha thứ.”
An đứng thẳng người, nhìn thẳng vào mắt lão Minh. “Tôi sẽ đi tìm ba bảo vật đó. Tôi không thể để làng chài của chúng ta chìm trong nỗi sợ hãi và bất an mãi mãi. Hãy nói cho tôi biết, tôi phải bắt đầu từ đâu?”
Lão Minh mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi giữa lúc gian nan. “Hành trình này không hề dễ dàng, nhưng ta tin rằng con có thể làm được. Đầu tiên, con phải đi tìm Viên Ngọc Rồng. Người ta nói rằng nó nằm trong một hang động bí ẩn trên một hòn đảo xa xôi. Nhưng con phải cẩn thận, vì nơi đó có rất nhiều thử thách và nguy hiểm đang chờ đón.”
An gật đầu, lòng tràn đầy quyết tâm. “Tôi sẽ không làm mọi người thất vọng. Tôi sẽ mang ba bảo vật đó về và cứu làng chài.”
Dân làng nhìn An với ánh mắt khâm phục và hy vọng. Họ biết rằng hành trình này sẽ rất gian nan, nhưng họ cũng tin vào sự dũng cảm và lòng tốt của An. Cuộc hành trình tìm kiếm ba bảo vật thiêng liêng để làm dịu cơn giận của Long Vương chính thức bắt đầu.