Truyền Thuyết Về Tây Vương Mẫu - Chương 1
Chương 1: Cuộc gặp gỡ định mệnh
Ngày xưa, ở một ngôi làng nhỏ bên bờ sông Dương Tử, có một cô gái trẻ tên là Lệ Nhi. Cô sống cùng gia đình và thường giúp cha mẹ làm nông. Lệ Nhi là người chăm chỉ, luôn biết quan tâm đến người khác, và được mọi người trong làng yêu mến.
Một ngày nọ, khi Lệ Nhi đang tưới nước cho cây trồng trong vườn, cô bất ngờ nhìn thấy một cụ già gầy gò, quần áo rách nát, đang ngồi dựa lưng vào gốc cây ven đường. Khuôn mặt cụ già trông mệt mỏi và kiệt sức.
Lệ Nhi liền buông gầu tưới xuống, chạy nhanh đến chỗ cụ già.
“Cụ ơi, cụ có sao không? Cụ đang làm gì ở đây một mình vậy?” Lệ Nhi hỏi, giọng đầy lo lắng.
Cụ già yếu ớt nhìn lên, đôi mắt mờ đục ánh lên tia hy vọng. “Ta… ta đã đi lạc, con à. Ta không nhớ đường về nữa.”
“Đừng lo, cụ ơi. Con sẽ đưa cụ về nhà và chăm sóc cụ.” Lệ Nhi nói, quyết tâm giúp đỡ cụ già.
Cô đỡ cụ đứng dậy và dìu cụ về nhà. Khi về đến nhà, mẹ Lệ Nhi thấy con gái dẫn cụ già về, liền hỏi:
“Lệ Nhi, ai vậy con?”
“Thưa mẹ, đây là cụ già con gặp trên đường. Cụ bị lạc và mệt mỏi. Con đưa cụ về để chăm sóc.”
Mẹ Lệ Nhi gật đầu đồng ý, và cả gia đình cùng nhau chăm sóc cụ già. Họ cho cụ ăn uống, nghỉ ngơi trong căn phòng nhỏ ấm cúng.
Sau vài ngày, cụ già dần hồi phục sức khỏe. Một buổi sáng, khi Lệ Nhi mang bữa sáng vào cho cụ, cụ ngồi dậy với nụ cười ấm áp.
“Cảm ơn con và gia đình con rất nhiều, Lệ Nhi. Nếu không có con, ta không biết mình sẽ ra sao. Để tỏ lòng biết ơn, ta muốn tặng con một món quà đặc biệt.”
Cụ già lấy từ trong áo ra một chiếc gương cổ, bề mặt gương ánh lên ánh sáng kỳ lạ.
“Chiếc gương này có sức mạnh kỳ diệu. Nó sẽ dẫn con đến những điều kỳ diệu nếu con có lòng dũng cảm và thiện tâm. Hãy dùng nó một cách khôn ngoan.”
Lệ Nhi ngạc nhiên và biết ơn, cô nhận chiếc gương từ tay cụ già. “Cảm ơn cụ rất nhiều. Con sẽ trân trọng món quà này.”
Cụ già mỉm cười, ánh mắt đầy sự hài lòng và thần bí. “Hãy nhớ, con gái, mọi điều kỳ diệu đều bắt đầu từ lòng nhân ái và sự dũng cảm.”
Sau đó, cụ già tạm biệt gia đình Lệ Nhi và tiếp tục hành trình của mình. Lệ Nhi đứng nhìn theo, trong lòng cảm thấy một sự kết nối đặc biệt với chiếc gương cổ mà cô vừa nhận được.
Tối đó, khi cả gia đình đã đi ngủ, Lệ Nhi ngồi trong phòng, cẩn thận nhìn vào chiếc gương cổ. Đột nhiên, mặt gương sáng rực lên và hiện ra hình ảnh của một vườn đào rộng lớn, những quả đào khổng lồ rực rỡ ánh lên trong ánh trăng.
Một giọng nói êm ái vang lên từ trong gương:
“Chào mừng con, Lệ Nhi. Ta là Tây Vương Mẫu, nữ thần cai quản vườn đào trường sinh. Con đã cứu giúp một người già khốn khó, và bây giờ, ta mời con đến vườn đào trường sinh của ta. Hãy dũng cảm và bước vào hành trình kỳ diệu này.”
Lệ Nhi nhìn chăm chú vào hình ảnh trong gương, lòng tràn đầy tò mò và phấn khích. Cô biết rằng cuộc sống của mình sắp thay đổi mãi mãi, và cô sẵn sàng đón nhận những thử thách và điều kỳ diệu đang chờ đợi phía trước.