Truyền Thuyết Về Tây Vương Mẫu - Chương 3
Chương 3: Hành trình đến núi Côn Lôn
Bay theo bạch hạc, Lệ Nhi cảm nhận được sự tự do và vẻ đẹp kỳ diệu của thế giới từ trên cao. Mỗi lần nhìn xuống, cô thấy những ngôi làng nhỏ bé, những con sông uốn lượn và những cánh rừng bạt ngàn xanh mướt. Sau vài ngày bay, họ cuối cùng cũng đến vùng đất huyền bí, nơi núi Côn Lôn ngự trị.
Núi Côn Lôn hiện ra sừng sững trước mắt Lệ Nhi, với những đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng và những thung lũng xanh tươi. Khí hậu ở đây mát mẻ và trong lành, làm cho cô cảm thấy một sức sống mới tràn đầy.
Bạch hạc đáp xuống một thung lũng xanh rờn, nơi có một con suối trong vắt chảy qua. Lệ Nhi nhảy xuống đất, đôi chân cảm nhận được cảm giác mềm mại của cỏ non dưới chân.
“Chúng ta đã đến núi Côn Lôn rồi, Lệ Nhi,” bạch hạc nói, giọng trầm ấm. “Bây giờ, ngươi cần phải vượt qua những thử thách của núi Côn Lôn để đến được vườn đào trường sinh của Tây Vương Mẫu.”
“Những thử thách gì vậy, bạch hạc?” Lệ Nhi hỏi, giọng đầy tò mò và quyết tâm.
Bạch hạc nhìn cô, đôi mắt sáng ngời. “Ngươi sẽ phải đối mặt với những sinh vật huyền bí, vượt qua những cạm bẫy và giải mã những câu đố cổ xưa. Nhưng đừng lo, ta sẽ ở bên cạnh ngươi, giúp ngươi vượt qua mọi khó khăn.”
Lệ Nhi gật đầu, lòng tràn đầy quyết tâm. Cô biết rằng hành trình này sẽ không dễ dàng, nhưng cô sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách để đạt được mục tiêu của mình.
Họ bắt đầu hành trình leo núi, vượt qua những con đường mòn quanh co và những vách đá cheo leo. Mỗi bước đi đều là một thử thách, nhưng Lệ Nhi không nản lòng. Cô luôn nhìn về phía trước, tin tưởng vào bản thân và vào bạch hạc.
Một ngày nọ, khi họ đang đi qua một khu rừng rậm rạp, họ bị tấn công bởi một đàn sói hoang dã. Những con sói lớn, hung dữ với đôi mắt đỏ rực, xông tới từ mọi hướng. Lệ Nhi rút ra cây gậy mà cô mang theo, chuẩn bị đối đầu với chúng.
“Bạch hạc, chúng ta phải làm gì?” Lệ Nhi hỏi, giọng đầy lo lắng.
“Giữ bình tĩnh, Lệ Nhi,” bạch hạc đáp, cánh của nó mở rộng, bảo vệ cô. “Ta sẽ đối phó với chúng. Ngươi hãy tìm cách vượt qua khu rừng này càng nhanh càng tốt.”
Bạch hạc lao vào đàn sói, dùng đôi cánh mạnh mẽ và móng vuốt sắc bén của mình để chiến đấu. Lệ Nhi nhân cơ hội này, chạy thật nhanh qua những tán cây rậm rạp. Tiếng gầm gừ và tiếng cánh vỗ vang vọng sau lưng cô, nhưng cô không dừng lại.
Sau khi chạy được một đoạn xa, Lệ Nhi thấy một hang động lớn, được che phủ bởi những cây leo xanh um tùm. Cô quyết định trốn vào đó để tránh đàn sói. Khi vào trong hang động, cô phát hiện ra một lối đi bí mật, dẫn sâu vào lòng núi.
Lệ Nhi bước vào lối đi, cảm nhận được sự mát lạnh và yên tĩnh của hang động. Cô tiến sâu vào bên trong, ánh sáng từ ngoài trời dần dần biến mất, thay thế bằng bóng tối âm u. Tuy nhiên, trong lòng cô vẫn luôn có niềm tin mãnh liệt rằng mình đang đi đúng hướng.
Sau một hồi đi trong bóng tối, Lệ Nhi nhìn thấy một ánh sáng mờ ảo phía trước. Cô bước nhanh hơn, và khi đến gần, cô thấy một cánh cửa lớn bằng đá, được khắc những hoa văn tinh xảo và những biểu tượng cổ xưa.
Cô đặt tay lên cánh cửa, cảm nhận được sự lạnh lẽo và mạnh mẽ của đá. “Đây có phải là lối vào vườn đào trường sinh không?” cô tự hỏi.
Một giọng nói vang lên từ trong đầu cô, giọng nói của Tây Vương Mẫu: “Hãy tìm chìa khóa để mở cánh cửa này, Lệ Nhi. Chìa khóa nằm trong lòng ngươi, trong lòng nhân ái và lòng dũng cảm của ngươi.”
Lệ Nhi nhắm mắt, tập trung vào cảm xúc của mình. Cô nhớ lại những lần cô đã giúp đỡ người khác, lòng nhân ái mà cô đã dành cho cụ già và con bạch hạc. Cô mở mắt, và bất ngờ, cánh cửa đá từ từ mở ra, để lộ một lối đi sáng rực phía bên trong.
Cô bước qua cánh cửa, lòng tràn đầy hy vọng và niềm tin. Cô biết rằng mình đã đến gần hơn với vườn đào trường sinh của Tây Vương Mẫu, nơi mà những điều kỳ diệu và bí ẩn đang chờ đón cô.