Tryndamere - Cuồng Nộ Chiến Trường - Chương 1
Chương 1: Bão Tố Freljord
Mưa tuyết cuồn cuộn bên ngoài lều của bộ tộc Avarosan, gió gầm rú như một con quái vật đói khát, thổi qua các dãy núi băng giá của Freljord. Trong lòng bão tố đó, lều của Tryndamere đứng vững như một ốc đảo đơn độc. Ánh sáng từ ngọn lửa nhỏ trong lều nhấp nháy, chiếu lên những bức tường băng và làm nổi bật hình dáng của Tryndamere, một chiến binh vạm vỡ với cơ bắp cuồn cuộn và một ánh mắt đầy nỗi đau.
Tryndamere đứng bên cửa sổ, ánh mắt của anh dõi theo cảnh tượng hỗn loạn bên ngoài. Tuyết rơi dày đến mức không thể nhìn thấy xa hơn vài bước chân, và cơn gió lạnh lẽo như muốn cắt đứt mọi dấu vết của cuộc tấn công. Anh có thể cảm nhận được sự vắng lặng không tự nhiên của khu vực xung quanh, nơi chỉ còn lại những đống đổ nát và sự tĩnh lặng chết chóc sau một cuộc tấn công khủng khiếp. Bộ tộc của anh, Avarosan, đã bị tiêu diệt chỉ trong một đêm.
Tryndamere (thầm thì): “Chúng ta đã bị phản bội… Tôi sẽ không tha thứ.”
Trong lúc đó, cánh cửa lều bật mở, và một người phụ nữ mạnh mẽ với áo giáp màu bạc bước vào. Đó là Ashe, chiến binh của bộ tộc Freljord và cũng là bạn lâu năm của Tryndamere. Cô bước vào lều, vẻ mặt cô lộ rõ sự lo lắng, nhưng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh.
Ashe: “Tryndamere, anh không nên ra ngoài trong thời tiết này. Chúng ta cần phải tìm cách sống sót và tìm hiểu điều gì đã xảy ra.”
Tryndamere (quay lại, đôi mắt lấp lánh thù hận): “Sống sót? Bộ tộc của tôi đã bị tiêu diệt, Ashe! Tôi không thể ngồi yên và chờ đợi.”
Ashe bước gần hơn, đưa tay đặt lên vai Tryndamere như muốn trấn an anh.
Ashe: “Tôi hiểu nỗi đau của anh, nhưng nếu anh không sống sót, anh sẽ không có cơ hội để trả thù. Chúng ta cần một kế hoạch. Cuồng loạn không phải là cách để đạt được điều đó.”
Tryndamere (rung giọng, ánh mắt trở nên nghiêm túc): “Kế hoạch? Anh không hiểu đâu. Họ đã phá hủy gia đình tôi. Tôi phải tìm ra kẻ đứng sau và trả thù.”
Ashe (nhìn anh với sự đồng cảm, nhưng giọng nói vẫn đầy quyết tâm): “Cơn thịnh nộ của anh có thể làm anh mù quáng. Chúng ta cần phải suy nghĩ rõ ràng hơn để tìm ra cách đối phó. Sự thông minh và kế hoạch sẽ giúp chúng ta chiến thắng.”
Tryndamere (không kiên nhẫn, nói với giọng cương quyết): “Tôi không cần lời khuyên về sự kiên nhẫn hay kế hoạch. Tôi cần biết ai đã làm điều này và lý do.”
Ashe thấy rằng lời khuyên của mình không được Tryndamere chấp nhận, và cô không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý với quyết định của anh.
Ashe: “Nếu anh quyết tâm như vậy, ít nhất hãy chuẩn bị cho mình. Đừng để cơn thịnh nộ làm hại anh.”
Tryndamere gật đầu, cầm lấy thanh kiếm của mình và chuẩn bị rời khỏi lều. Anh cảm nhận được cơn thịnh nộ và đau đớn đang bùng cháy trong lòng, nhưng quyết tâm của anh không lay chuyển. Cô lắng nghe tiếng bước chân của Tryndamere khi anh bước ra ngoài, hòa mình vào cơn bão tuyết đang hoành hành.
Ashe (gọi với theo anh): “Hãy cẩn thận! Chúng ta sẽ không thể cứu anh nếu anh liều lĩnh quá mức!”
Cánh cửa lều khép lại, và Tryndamere biến mất trong cơn bão tuyết. Đối với anh, không có gì quan trọng hơn việc tìm ra kẻ thù và trả thù cho bộ tộc của mình. Dưới bão tố lạnh lẽo của Freljord, cơn thịnh nộ của Tryndamere dường như hòa vào với tiếng gió và tuyết, tạo nên một cuộc hành trình không thể tránh khỏi.